Tần Minh Dã có phần bất ngờ, không ngờ Giang Niệm lại thật sự đồng ý.
Ánh mắt anh dừng lại ở phần cổ áo bị kéo xộc xệch của cô — da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, những đường cong tròn đầy mềm mại, còn có ngón tay thon dài đang loay hoay cởi cúc áo…
Tất cả giao hòa thành một bức tranh mê người.
Hầu kết anh khẽ động, nuốt khan một cái.
“Giang Niệm, anh không tin em. Sẽ không để An An ở một mình với em. Ai biết được em có làm tổn thương con nữa hay không?”
Giọng Tần Minh Dã vẫn lạnh lùng và cứng rắn.
Giang Niệm ôm con, khựng lại. Tay đang định cởi cúc áo cũng không biết nên tiếp tục hay dừng lại.
Chẳng lẽ… thực sự phải để Tần Minh Dã nhìn mình cho con bú?!
Xấu hổ chết mất!
Nhưng nếu không cho con bú, Tiểu An Bảo cứ khóc mãi không thôi, thật sự khiến người ta xót ruột.
Cô… cô… hoặc là…
Giang Niệm đỏ mặt đến mức như muốn bốc khói, đang định bất đắc dĩ thỏa hiệp, thì Tần Minh Dã xoay người sang chỗ khác.
Anh vẫn đứng trong phòng, nhưng đã dời mắt đi, không còn nhìn cô nữa.
Hô…
Giang Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Cô dồn sự chú ý về phía Tiểu An Bảo.
Bé con đói đến mức uống không được sữa thì buồn bã mút ngón tay cái, mắt đỏ hoe.
Giang Niệm cẩn thận cởi cúc áo ở cổ, nhẹ nhàng kéo tay bé ra khỏi miệng:
“An An, tay bẩn lắm, không được mút nha.”
Động tác tiếp theo.
Cơ thể này hình như có ký ức riêng, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Tiểu An Bảo ngửi thấy mùi sữa quen thuộc, lập tức rướn người, ngậm ngay lấy.
Từng ngụm từng ngụm mút vào.
Căn phòng bệnh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiếng vải áo khẽ xẹt qua nhau, tiếng bé con nuốt sữa, đều vang lên rõ mồn một.
Tần Minh Dã từng được huấn luyện đặc biệt, năm giác quan nhạy bén hơn người thường.
Những âm thanh rất nhỏ ấy, lọt vào tai anh đều rõ ràng rành mạch.
Anh vẫn quay lưng về phía Giang Niệm, dáng người cao lớn trong bộ quân phục đứng thẳng tắp, không nhúc nhích.
Nhưng vành tai ẩn dưới mái tóc đen, lại đang âm thầm đỏ bừng lên.
Tê…. Đau.
Giang Niệm khẽ hít vào một hơi.
Cô bé này tuy nhỏ xíu, nhưng lực bú sữa lại không hề nhỏ.
Như thể vừa giành được kho báu yêu quý nhất đời mình, vừa bú vừa nắm chặt, rướn người lên đầy lo lắng sợ bị giành mất.
Giang Niệm cảm nhận rõ sự thay đổi trong cơ thể, kèm theo thứ cảm giác chưa từng có, khiến toàn thân nóng bừng lên.
Vừa ôm con cho bú, cô vừa len lén ngước nhìn bóng lưng đối diện.
Bộ quân phục màu xanh lục đậm, thẳng tắp cao ráo, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Lúc này Giang Niệm mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng tự nhủ với mình:
**Đây là trong truyện, mình cũng coi như người trong sách, hai người đã làm chuyện gì cũng từng làm cả rồi. Đăng ký kết hôn cũng có, giấy tờ cũng có. So với mấy chuyện trước đó, cho con bú cũng đâu có gì ghê gớm!**
Nghĩ như thế, cảm giác hoảng hốt và xấu hổ cũng vơi đi ít nhiều.
…
Sau khi bú no, Tiểu An Bảo lập tức chìm vào giấc ngủ.
Mắt nhắm nghiền, miệng nhỏ vẫn còn mút theo thói quen, tay nhỏ vẫn nắm lấy áo Giang Niệm — trông vừa no đủ vừa thỏa mãn.
Bé con như một khối bông nhỏ, khi ngủ càng đáng yêu hơn.
Giang Niệm khẽ điều chỉnh lại tư thế ôm con, tranh thủ chỉnh áo lại, nhưng vẫn không nỡ buông bé ra khỏi tay.
Cô nhẹ giọng lên tiếng:
“Em… xong rồi.”
Tần Minh Dã nghe thấy liền xoay người lại.
Trên gương mặt nghiêm nghị và điển trai ấy không lộ ra cảm xúc gì, như thể việc một người phụ nữ vừa cởi áo cho con bú chẳng có gì to tát cả.
Thái độ đó của anh, dù lạnh nhạt, nhưng lại khiến Giang Niệm cảm thấy bớt căng thẳng và bối rối hơn.
Ánh mắt Tần Minh Dã lướt qua phần cổ áo vừa được cài lại, cuối cùng dừng lại ở vết thương trên trán cô.
“Còn đau không?”
“Cái… cái gì cơ?!”
Bị hỏi bất ngờ, Giang Niệm giật mình như con thỏ hoảng hốt, vội vàng đưa tay che ngực theo bản năng.
Anh… anh đang hỏi cái gì vậy hả?!