Cửa hàng tạp hóa không khác gì c.h.ế.t rồi, chẳng thèm đoái hoài gì đến Khương Nhượng nữa. Đây chính là chiêu trò bắt cô phải thỏa hiệp, mang tiền mặt về để nó được ăn phần phí chuyển đổi, ép cô chịu phí hoa hồng.
Nhưng mà lấy đến bảy phần phí thì đúng là quá đáng. Số tiền hơn năm trăm đồng lần này nếu quy đổi trực tiếp sang tiền mặt thì cô chỉ cầm về được hơn một trăm, trong khi chuyển thành nhãn hàng hóa thì không mất phí. Mà giờ cô lại đang rất cần tiền, hai ngày thì hai ngày, chịu được.
Lần này cô không mang theo chứng minh thư, mà thuê khách sạn thì lại quá đắt, nên Khương Nhượng quay lại chỗ lấy sỉ quần áo, thương lượng với Quan Văn Cúc xin làm công nhật hai ngày, đồng thời mượn cái kho nhỏ phía sau để ngủ tạm. Dù sao đến tối cửa chợ cũng khóa, không lo cô bỏ trốn.
May mắn thay, lần này cô gặp được người tốt, Quan Văn Cúc đồng ý, còn lo cho cô hai bữa cơm trưa và tối.
Nhờ Khương Nhượng phụ bán hai ngày, doanh thu của cửa hàng tăng vọt, Quan Văn Cúc định trả tiền công, nhưng Khương Nhượng không lấy tiền mà chọn vài bộ quần áo mang về.
Hết bốn mươi tám tiếng, Khương Nhượng đẩy cánh cửa thoát hiểm ở trung tâm thương mại, bóng tối kéo đến một lượt, cô thuận lợi quay về lại cửa hàng tạp hóa.
Lúc này, cửa hàng tạp hóa lại gửi cho cô một cảnh báo: [Từ nay về sau, những món hàng mang sang bắt buộc phải bán hết, không được sót lại món nào thì mới được mở lượt tiếp theo. Tất cả quy định mới đặt ra đều phải tuân thủ, nếu vi phạm sẽ bị đóng cửa xuyên không vĩnh viễn.]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT