"Cái gì, anh ấy đến rồi." Tu Tư kích động đi về phía văn phòng.

Dọc đường đi đều nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của các quân thư, vừa mở cửa liền thấy trùng đực ngoan ngoãn kia đang ngồi trên sofa.

Phong Tảo thấy Tu Tư đi vào thì lập tức cười híp mắt, đưa bó hoa về phía trước rồi nói: "Tu Tư, cậu họp xong rồi à, tôi đến đón cậu tan làm đây. Hoa này, tặng, tặng cho cậu đấy. Hì hì, mong cậu thích." Phong Tảo có chút căng thẳng, anh không biết liệu Tu Tư có thích hay không.

Nhìn vẻ mặt cười tươi của trùng đực, Tu Tư trong lòng thấy ấm áp: “Cảm ơn, tôi rất thích.”

Phong Tảo vui vẻ nói: “Vậy chúng ta về nhà đi.”

Đúng vậy, nhìn Phong Tảo tự nhiên nói ra từ "về nhà", Tu Tư nghĩ, mình cũng có một gia đình rồi.

Khắc Đạt: Chà, thật là chua quá đi.

Arthur: Mối tình chết tiệt này.

Tu Tư: Trùng đực thật đáng yêu.

Phong Tảo: Trùng cái nhà mình vừa đẹp trai lại vừa mê người.

【 Nhìn thấy không, đó chính là hùng chủ tương lai của thiếu tướng đấy. 】

【 Chết tiệt, sao lại không có trùng đực nào tặng hoa cho tôi chứ. 】

【 Để tôi, để tôi tặng. 】

【 Cảm ơn, nhưng tôi không yêu á thư. 】

【 …Tôi cũng vậy, người ta chỉ thích trùng đực đáng yêu thôi. 】

Dọc đường đi, Tu Tư đều ngây ngô mơ hồ, cậu một tay ôm hoa, trùng đực lại nắm tay còn lại của cậu, đi đến tận cửa mới phản ứng lại.

Tu Tư: Anh ấy nắm tay mình, tay anh ấy thật mềm.

Trên xe, Tu Tư không khỏi ảo não, trùng đực đến đón mình về nhà mà mình chẳng thể hiện được gì cả, liệu anh có giận không.

Nhưng mình vui quá, đây là lần đầu tiên có trùng đón mình về nhà, lần đầu tiên có trùng tặng hoa cho mình.

Phong Tảo đã sớm dùng khóe mắt liếc thấy vành tai ửng hồng của trùng cái, tâm trạng không khỏi trở nên tốt hơn, cảm thấy trùng cái nhà mình thật đúng là ngây thơ.

Về đến nhà, Phong Tảo đã bày tỏ ý định muốn đến quân đội làm dược tề sư với Tu Tư. Tu Tư vốn luyến tiếc, nhưng vừa nghe hai trùng có thể cùng nhau đi làm, tan tầm, cậu liền động lòng.

Dưới sự phân tích của Phong Tảo, Tu Tư đã thỏa hiệp, có như vậy họ sẽ được ở bên nhau, cậu cũng có thể ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào. Tu Tư đứng dậy đi liên hệ với bộ phận nhân sự, nói qua ý định, bên kia rất nhanh đã đồng ý. Nói đùa, một trùng đực muốn đi làm, lại còn có cả chứng chỉ dược tề sư, từ chối thì đúng là ngu ngốc.

Tu Tư: “Tôi đã sắp xếp xong, dựa vào thành tích của ngài trước đây, ngài hoàn toàn có thể đảm nhiệm. Nội dung công việc chủ yếu là xử lý một số dược tề hàng ngày.”

Phong Tảo cười tủm tỉm nói: “Tu Tư, cậu thật tốt. Vậy bây giờ chúng ta chuẩn bị cơm tối, rồi ngày mai cùng nhau đi làm nhé, tối nay tôi sẽ nấu cơm.”

Tu Tư giật mình không biết phải đặt tay chân vào đâu, “Ngài chê tôi nấu không ngon sao? Tôi có thể học.”

Phong Tảo giải thích: “Không phải, bảo bối, tôi muốn cậu nếm thử tài nấu ăn của tôi.”

Tu Tư bị tiếng "bảo bối" kia làm cho mặt đỏ không ngừng, nhưng vẫn sợ Phong Tảo sẽ bị thương bởi những dụng cụ sắc bén trong bếp.

Phong Tảo bất đắc dĩ sờ đầu trùng cái rồi nói: “Hay là cậu đứng bên cạnh nhìn, như vậy được không?”

Trùng đực đã nói như vậy, Tu Tư cũng không dám nói gì nữa, chỉ là trong bếp, cơ thể cậu vẫn luôn giữ trạng thái cảnh giác, sợ trùng đực yếu ớt sẽ bị thương. Tu Tư lúc đầu căng thẳng, nhưng khi thấy Phong Tảo có thể thuần thục sử dụng đủ loại dụng cụ trong bếp, cơ thể cậu cũng thả lỏng.

Chỉ thấy Phong Tảo thái một đĩa cà rốt thành sợi mỏng, ngay lập tức Tu Tư thầm nghĩ tài thái của mình không bằng Phong Tảo. Sau đó cậu thấy Phong Tảo xử lý các nguyên liệu khác cũng rất thong thả, một trùng có thể nấu hai nồi cùng lúc một cách thành thạo, trong lúc đó còn có thể chuẩn bị thêm đồ ăn kèm và hầm một nồi nước.

Chưa đầy một giờ bận rộn, Phong Tảo đã hoàn thành 3 món ăn và 1 món canh.

"Thế nào? Ngon không!" Phong Tảo hỏi.

"Ngon, rất ngon." Tu Tư không ngờ trùng đực lại có tay nghề tốt như vậy.

Phong Tảo: "Cậu uống thêm chút canh sườn củ mài này đi, tốt cho dạ dày lắm." 

Mấy ngày nay anh có xem một số bài báo cũ về Tu Tư, biết cậu đã từng bước đi lên vị trí này từ một trùng bình dân. Đặc biệt là khi đọc những bài báo đó, anh biết nơi họ đến có điều kiện vô cùng khắc nghiệt, vật tư cũng ba tháng mới được cung cấp một lần, cho nên dưới những điều kiện như vậy, cơ thể họ ít nhiều đều bị tổn thương. 

Đặc biệt là hai ngày nay, Phong Tảo thường xuyên thấy Tu Tư có thói quen dùng tay ôm bụng, liền biết dạ dày cậu chắc chắn không tốt, vì thế hạ quyết tâm sẽ chăm sóc dạ dày cho Tu Tư thật tốt.

Tu Tư cũng múc một bát canh cho Phong Tảo, “Hùng tử cũng uống đi, món canh này hương vị cực kỳ ngon.”

Phong Tảo vui vẻ nhận lấy bát canh trong tay cậu, nói với cậu: “Dạ dày cậu không tốt, sau này tôi sẽ mỗi ngày làm món ăn bồi bổ dạ dày cho cậu để điều trị thật tốt.”

Tu Tư có chút kinh ngạc, không ngờ Phong Tảo lại để ý đến những chi tiết nhỏ này. Nhưng cậu nhanh chóng bình phục tâm trạng, bản thân có thể may mắn gặp được Phong Tảo như vậy, chắc chắn cậu cũng sẽ trân trọng anh thật tốt.

"Tôi đã để lại một ít cho bữa trưa ngày mai ở tủ bảo quản rồi, vừa hay ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi làm rồi dùng." Phong Tảo nhìn Tu Tư ăn rất ngon miệng, trong lòng vô cùng vui sướng.

Nơi họ làm việc chỉ có hai tiếng rưỡi tự do vào buổi trưa, nhưng đa số các trùng đều không về nhà ăn trưa, họ thường ăn ở nhà ăn hoặc tự mang cơm, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát tại chỗ rồi bắt đầu làm việc buổi chiều. Cùng nhau đi làm, cảm giác này thật tuyệt vời, Tu Tư háo hức tới nỗi không thể chờ đợi được đến ngày mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play