Sáng sớm, hai trùng ngọt ngào bước ra cửa thực sự khiến những trùng xung quanh phải "mù mắt".
Tay trong tay, ánh mắt tình tứ triền miên kia là cái quỷ gì thế.
Các quân thư: Chúng ta chỉ mới đến ca trực, tại sao lại phải chịu đựng "tổn thương" này chứ, hu hu hu, Thượng Đế thật quá bất công.
Arthur dẫn Phong Tảo đến phòng dược tề. Phong Tảo thấy nơi này rất gần với văn phòng của Tu Tư, trong lòng có chút vui vẻ.
Phong Tảo tự nhiên và hào phóng nói: "Chào ngài! Tôi là dược tề sư mới đến nhận việc."
Tất cả các trùng trong phòng y tế đều ngây người, “Trời ạ, trùng đực nhỏ nhắn này từ đâu đến thế?”
Khụ khụ ~ Arthur ho khan vài tiếng rồi nói: “Đây là người nhà của Thiếu tướng Tu Tư, đến đây để nhận công việc được phân theo chế độ người nhà.”
Trưởng phòng dược tề là một trùng cái trông có vẻ lớn tuổi, “Chào ngài! Trùng đực đáng kính, văn phòng của ngài ở ngay bên cạnh, sau này ngài sẽ phụ trách công việc về dược tề.”
Phong Tảo nhìn về phía nơi làm việc của mình, cảm thấy rất ưng ý, “Tốt, cảm ơn cậu. Arthur, cậu cứ về giúp Tu Tư xử lý công việc đi, tôi tự xoay xở được.”
Các quân thư còn lại đều mắt tròn mắt dẹt, đây là hùng chủ của Thiếu tướng Tu Tư sao? Lại còn là một trùng đực thích đi làm nữa chứ?
Chết tiệt, sao đây không phải trùng đực của tôi chứ, Thượng Đế thật bất công mà.
………
Khả năng tiếp nhận công việc của Phong Tảo rất mạnh, mặc dù nguyên chủ chưa từng đi làm, nhưng bản thân anh ở Trái Đất đã làm đủ loại công việc bán thời gian lớn nhỏ trước khi có công việc chính thức.
Buổi sáng bận rộn nhưng công việc vẫn khá nhẹ nhàng, mặc dù ban đầu có chút lạ lẫm với mọi thứ của trùng tộc, nhưng may mắn là Phong Tảo cũng rất thông minh.
Vừa mày mò vừa học hỏi, anh rất nhanh đã quen việc. Chỗ nào không hiểu, anh lại hỏi đồng nghiệp xung quanh.
Mọi người cũng rất thích trùng đực lễ phép là Phong Tảo, ai cũng nhiệt tình giải thích những điều anh chưa hiểu, và Phong Tảo cũng học hỏi rất nghiêm túc.
Lúc này, tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên.
Đồng nghiệp giải thích với anh rằng bây giờ là thời gian tự do, thường là để ăn cơm và nghỉ ngơi.
Thấy vậy, Phong Tảo xách theo hộp cơm của mình đi đến nhà ăn.
Phong Tảo vốn định xuống dưới tòa nhà chờ Tu Tư, nhưng nghĩ Tu Tư chắc sẽ ngượng nên anh đến nhà ăn trước, ngoan ngoãn ngồi bên bàn chờ cậu đến.
【 Ê ê ê, mọi người nhìn kìa, trùng đực kia lại đến nhà ăn để ăn cơm. Trùng đực cao quý như thế nuốt trôi đồ ăn nhà ăn sao? 】
【 Sao cậu lại ngốc thế, không thấy hộp cơm kia là loại dùng ở nhà sao, rõ ràng là tự mang đồ ăn đấy. 】
【 Cậu mau nhìn kìa, hùng chủ của thiếu tướng nhỏ nhắn, nhìn ngoan ghê. 】
Phong Tảo: Cạn lời, xin hãy dừng những ý tưởng nguy hiểm đó lại đi.
Phong Tảo hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa, thấy bóng dáng Tu Tư, anh liền kích động đứng lên vẫy tay, “Tu Tư, tôi ở đây! Đồ ăn tôi đã hâm nóng rồi. Hì hì, mau đến đây, mau đến đây!”
Nhìn thấy trùng đực hoạt bát, đáng yêu ở không xa, Tu Tư đỏ mặt, cứng đờ đi tới. “Ngài cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi. Với lại khẩu phần của tôi nhiều như vậy, ngài ăn sẽ không đủ đâu.”
Tu Tư càng nói càng nhỏ giọng, cậu sợ trùng đực sẽ nghĩ rằng cậu ăn nhiều.
Phong Tảo thì không cảm thấy có vấn đề gì, anh cười nói: “Không sao, đủ ăn mà. Lần sau tôi sẽ làm nhiều hơn, để nuôi cậu cho trắng trẻo, mập mạp.”
Quân thư bên cạnh vẫn luôn quan sát bọn họ đều chấn động.
Cái gì, đồ ăn là do trùng đực làm á!
Thượng Đế đáng kính, xin hãy ban cho con một trùng đực như vậy đi.
Đây là loại trùng tốt nhất trên đời sao, hu hu hu, tại sao không phải của tôi hu hu hu.
Phong Tảo nói một cách nịnh nọt: “Nào, uống chút canh đi, làm việc cả buổi sáng chắc mệt rồi nhỉ. Tôi giúp cậu xoa bóp vai nhé. Nào, Arthur, cậu cũng uống chút đi.”
Arthur đang bưng canh, trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn bát trong tay, rồi lại nhìn trùng đực đang giúp thiếu tướng xoa bóp vai, cảm thấy thế giới của mình sắp sụp đổ.
Đây, đây là canh do trùng đực đích thân múc cho mình, Thượng Đế ơi! Hử? Ánh mắt của thiếu tướng...
Arthur: "Không cần không cần, tôi đi tìm anh em của mình ăn cơm cùng." Arthur chạy trối chết, nội tâm gào thét, mình không xứng.
Tu Tư nắm lấy bàn tay nhỏ của Phong Tảo, cảm thấy thật mềm mại, có chút luyến tiếc không muốn buông ra, nói: “Ngài không cần xoa bóp vai cho tôi, tôi không mệt. Đồ ăn còn nóng, ngài ăn đi kẻo nguội.”
Phong Tảo gãi gãi tóc mình, "Ừm, được, chúng ta ăn cơm trước đã. Cậu nếm thử sườn này xem, tối qua cậu nói ngon, nên tôi cố ý mang thêm đấy." Nói xong, anh gắp một miếng vào bát của Tu Tư.
Các quân thư không còn lời nào để nói, cấp dưới của Tu Tư cũng cảm thấy vui mừng cho cậu.
Suy cho cùng, một trùng đực không yêu cầu trùng cái hầu hạ khi ăn cơm đã là tốt lắm rồi, vậy mà trùng đực này còn gắp đồ ăn cho thiếu tướng, thậm chí còn tự mình xuống bếp nấu nướng.
Thậm chí, vì muốn được ở bên thiếu tướng mỗi ngày mà anh còn đến quân đội nhận một công việc theo chế độ dành cho người nhà.
Vốn dĩ, những quân thư như họ có thể xin một công việc cho người nhà, nhưng đa số trùng đực đều không đi làm, thậm chí còn khinh thường việc này, vậy thì làm sao họ đến được?
Nhưng trùng đực này đã cho họ thấy rằng vẫn có những trùng như vậy tồn tại.
Trước đây, mọi người đều cho rằng Tu Tư có lẽ sẽ không đến đây làm việc, và cảm thấy vô cùng đáng tiếc, bởi vì đa số trùng đực đều không thích trùng đã kết hôn với mình cứ cả ngày chạy ra ngoài, mặc dù chỉ là đi làm.
Nhưng hiện tại, thiếu tướng không chỉ có thể đi làm mà còn có một trùng đực cưng chiều mình đến thế, mọi người cũng thật lòng vui mừng cho cậu.
Không khí hòa thuận vui vẻ ở đây đã lan tỏa đến tất cả mọi người, dường như đồ ăn ở nhà ăn cũng trở nên thơm ngon hơn một chút.
Nhìn các quân thư ăn ngấu nghiến, đầu bếp trùng còn tưởng rằng tay nghề của mình đã tiến bộ.
Cách đó không xa, một á thư tóc đỏ nhìn Phong Tảo đang tủm tỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, đưa tay vuốt lọn tóc như đang tính toán điều gì đó…