Nghe giang hồ đồn truyện này ngọt

Lịch: 3 chương/ngày, 1cmt sẽ bonus 1 chương nha 🍀

Đủ 150 lượt ❤ mình sẽ bão 10 chương

***

Phong Tảo nằm trên giường, mặt mũi mơ màng. Anh làm người 26 năm, xuyên không một cái bỗng biến thành trùng là sao vậy trời?

May mắn duy nhất là mình vẫn là một trùng đực, ít nhất giới tính không bị đổi. Ai, tiếc là nguyên chủ, một trùng cô độc, ở nhà phát sốt mấy ngày rồi ngất lịm đi không ai hay biết. Nhờ vậy mà mình mới nhặt được cái tiện nghi này, trở lại tuổi 18.

Nguyên chủ sinh ra trong một gia tộc quý tộc sa sút. Nguyên nhân sa sút là bởi cha mẹ cậu ta, sau khi sinh cậu ta được mấy năm, trong một chuyến du lịch đã gặp phải đạo tặc tinh tế tập kích và bắt cóc thuyền. Trong sự cố ấy, rất nhiều sinh mệnh bị chôn vùi. Đó là một biến cố nghiêm trọng, cũng khiến nhiều quân thư hi sinh.

Sau sự cố, nguyên chủ đã từ chối lời mời vào Trung tâm bảo vệ trùng đực. Vì cha mẹ cậu ta là thanh mai trúc mã nên không có dư thừa thư hầu, thư nô, nên trong nhà chỉ còn lại một mình nguyên chủ.

"Thôi thế cũng tốt", Phong Tảo nghĩ. Dù sao thì trước đây ở Trái Đất, anh cũng lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Phong Tảo xuống giường, rửa mặt để tỉnh táo hơn. Anh nhìn vào gương và thấy một khuôn mặt y hệt mình. Anh cảm thấy thật khó tin: tên cũng giống, mà ngay cả diện mạo cũng giống.

Tỉnh táo rồi thì bụng bắt đầu đói cồn cào. Tiếc là trong bếp chỉ có mỗi dịch dinh dưỡng, không có đồ ăn nào khác. Uống thử một ngụm, ôi, dở tệ!

Anh mở quang não lên theo trí nhớ, lướt xem các quán cơm hộp... Chà, những món này trông có vẻ chẳng ngon lành gì. “Thôi, ra ngoài mua đồ ăn vậy. Tiền trong thẻ thì cũng vừa đủ, không nhiều mà cũng chẳng ít.”

Hả? Tiền ư? Phong Tảo nghĩ đến số tiền mình đã để lại ở Trái Đất mà lòng đau như cắt. Tiền của tôi ở Trái Đất, tiền mà tôi đã cặm cụi đi làm kiếm được, còn cả căn nhà mới mua nữa, tôi mới ở được có tí thôi mà!

Tiếc là nỗi buồn chưa kịp sâu thì cơn đói đã thúc giục anh ra khỏi nhà.

Đi ra đường theo trí nhớ, Phong Tảo nhìn những trùng qua lại. Đôi mắt anh tròn xoe. “Sao mọi người đều... cao to thế kia?”

Vừa tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, anh biết chiều cao vẫn là 1m83 như trước khi xuyên không nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng bớt đi chút khó chịu vì chí ít thì cả mặt và chiều cao đều y hệt.

Nhưng giờ thấy ai cũng cao hơn mình, thân hình 1m83 của anh có vẻ hơi... không đủ nhìn.

【Này, cậu nhìn thấy trùng đực kia không, đôi mắt tròn tròn đáng yêu thật.】

【Hắn có thư quân chưa, trời ơi, đáng yêu quá.】

【A a a, là trùng đực đó, trùng đực.】

………

Nghe thấy những lời xì xào, Phong Tảo cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì gào thét: "Tôi không sợ, tôi là trùng đực, tôi là giống đực!" - nhưng nói thì nói thế chứ, chính vì là giống đực nên tôi mới sợ đấy!

Hoang mang rối loạn mua đủ đồ xong, Phong Tảo trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi. Vừa nấu ăn vừa lướt mạng, anh bắt đầu hiểu hơn về thế giới này và cảm thấy may mắn.

Anh vốn thích đàn ông, nên việc đến đây có lẽ là một sự giải thoát. Ở thế giới cũ, anh đã quá mệt mỏi khi phải che giấu bản thân. Hơn nữa, anh lại thích những người đàn ông cao lớn, vạm vỡ.

"Đinh~" Một tin tức nóng hổi xuất hiện trên màn hình.

Tiêu đề: 《Tu Tư thiếu tướng khải hoàn trở về》

Bên dưới, cộng đồng trùng mạng nổ tung.

Tiểu á thư đáng yêu 【Trời ạ, hắn trông khó coi quá, quá cứng nhắc.】

Hùng chủ ở đâu? 【Tầng trên~ cho rằng mình là á thư nên cho rằng mình rất đẹp à?】

Bắt lấy một trùng đực đại nhân 【Tuy rằng thiếu tướng rất lợi hại, nhưng liệu có trùng đực nào thích kiểu trùng cái như thế không?】

Ăn dưa ăn dưa 【Thiếu tướng đều 25 rồi nhỉ, huân chương đầy mình, không biết có thể làm thư quân không.】

Tôi là Tiểu Điềm Điềm 【Tầng trên ngây thơ, ai sẽ thích quân cứng nhắc chứ, cưới quân thư đều là vì huân chương quân công của hắn thôi.】

………

Nhìn những bình luận dày đặc, Phong Tảo nhìn sang hình ảnh vị thiếu tướng tên Tu Tư: mái tóc bạc dài, đôi mắt xanh nhạt, gương mặt góc cạnh và khí chất lạnh lùng.

Cộng đồng mạng có vẻ không thích tuýp trùng cái này, nhưng anh thích vô cùng! Phong Tảo không kìm được mà hô to: Tôi có thể!

Chiều cao này, thân hình này, đường nét này, khí chất này... A! Tôi yêu!, Phong Tảo kích động vò đầu bứt tóc, nghĩ cách làm sao để liên hệ với vị thượng tướng này.

………

Bên kia, Trung tướng Khắc Đạt, cấp trên của Tu Tư, nói: “Tu Tư, lần này cậu làm tốt lắm, nhưng còn một chuyện nữa. Năm nay cậu đã 25 rồi, nếu vẫn không lập gia đình, cậu sẽ bị cưỡng chế ghép đôi. Mà những mối ghép đôi cưỡng chế thường là thư hầu, thư nô, cậu xem thử…” Kết hôn đồng nghĩa với khả năng rất lớn là không thể quay lại quân đội, vì các trùng đực không thích trùng cái của mình cứ chạy ra ngoài.

Nghe Khắc Đạt nói vậy, Tu Tư mặt không cảm xúc đáp: “Tôi biết rồi.” Rồi lập tức rời đi.

Tu Tư cũng hiểu rằng nếu không tìm được một hùng chủ để kết hôn thì cậu sẽ bị cưỡng chế ghép đôi. Nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào, vì rất nhiều trùng đực nói muốn cưới cậu nhưng thực chất chỉ vì danh tiếng và vinh quang của cậu. 

Nếu cậu thực sự đồng ý, sớm muộn gì thì kết cục của cậu cũng sẽ giống hệt thư phụ.

Khắc Đạt nhìn theo bóng lưng của Tu Tư rời đi, khẽ siết chặt tay. Anh ta thì thầm: “Hay là, mình mai mối cho cậu ấy một mối trăm năm nhỉ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play