Người thử vai lần lượt bước vào rồi đi ra, cơ bản không ai trụ được quá nửa phút, nhanh nhất thậm chí vừa mới bước qua cửa đã bị đuổi ra ngay.

Những người chưa đến lượt đều bị cảnh tượng đó làm cho căng thẳng đến mức tim đập chân run. Chỉ riêng Ứng Gia Đồng, vì từng trải qua một lần rồi, lại thêm cú sốc lớn trước đó, nên lúc này tâm trạng của cậu bình tĩnh đến kỳ lạ.

Có gì đáng sợ hơn việc đã từng chết một lần?

Rất nhanh, trợ lý gọi đến tên cậu: “Tiếp theo, Ứng Gia Đồng chuẩn bị.”

Người ngay trước cậu là Mạc Thành Trình. Hắn cũng không trụ nổi quá 30 giây, chỉ nghe trong phòng thử vang lên giọng đạo diễn Lý: “Dừng. Người tiếp theo.”

Ứng Gia Đồng hơi bất ngờ. Trong trí nhớ của cậu, lần trước Mạc Thành Trình từng trụ được hơn một phút trước mặt đạo diễn Lý, là người thử vai lâu nhất trong số tất cả ứng viên, ai cũng cho rằng vai diễn này chắc chắn là của hắn. Thế nên khi cuối cùng đạo diễn chọn Ứng Gia Đồng, Mạc Thành Trình đã thất thố ngay tại chỗ, còn cậu thì quay lại an ủi hắn vài câu.

Nhưng lần này, không biết đã xảy ra chuyện gì, đến cả 30 giây hắn cũng không trụ nổi.

Tuy nhiên, so với những người trước bị đạo diễn quát đuổi thẳng, thì việc Mạc Thành Trình không bị đuổi đã là tốt hơn nhiều.

Khi Mạc Thành Trình bước ra, không ít người nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, điều đó khiến sắc mặt hắn dịu đi không ít.

Thế nhưng vừa nhìn thấy nét mặt bình tĩnh đến mức lạnh nhạt của Ứng Gia Đồng, tâm trạng của hắn lại chùng xuống.

Nhưng cũng chỉ là thoáng chốc. Rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại biểu cảm, gượng cười nói với Ứng Gia Đồng: “Yêu cầu của đạo diễn Lý cao thật đấy, bảo sao những người trước đều bị loại nhanh như vậy. Cậu yên tâm, nếu không được thì chúng ta lại thử chỗ khác.”

Lời nói như thể đã đoán trước được cảnh cậu sẽ bị đạo diễn mắng đuổi ra ngoài.

Ứng Gia Đồng chẳng buồn để tâm đến hắn, chỉ quay sang người trợ lý vừa gọi tên mình, giơ tay ra hiệu rồi cất kịch bản, đi thẳng vào phòng thử vai.

Chỉ để lại Mạc Thành Trình đứng tại chỗ, mặt mày đơ ra.


Trong phòng thử vai.

Đạo diễn Lý Cảnh đang day huyệt thái dương nhức nhối, trong lòng cực kỳ bực bội.

Hầu hết diễn viên hôm nay đều đã thử xong. Có người ngoại hình không đạt, có người diễn dở không thể chấp nhận nổi, nhưng không một ai khiến ông vừa ý.

“Thân Ái, 25 Tuổi” là tác phẩm đầu tiên đánh dấu sự trở lại của ông sau nhiều năm yên ắng, để giữ được danh tiếng, mọi lựa chọn – đặc biệt là diễn viên – đều phải được chọn lọc kỹ càng với tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất.

Với danh tiếng hiện tại của mình, ông biết chắc không thể mời được các diễn viên hạng A, nhưng cũng không ngờ… đến cả một người tạm chấp nhận được cũng không tìm ra nổi!

Người duy nhất tạm coi là “có thể gật đầu” chỉ có mỗi Mạc Thành Trình. Về ngoại hình thì có phần phù hợp với nhân vật, nhưng khả năng diễn xuất lại quá yếu, khó mà khen nổi.

Nếu thật sự không còn ai tốt hơn, ông cũng chỉ có thể nhắm mắt mà chọn trong đống lùn một người cao nhất, miễn cưỡng chấp nhận Mạc Thành Trình, rồi sau đó tự mình dạy dỗ.

Năm xưa ông nổi tiếng khi còn rất trẻ, dù quay phim gì cũng có hàng loạt ngôi sao nổi tiếng tranh giành vai diễn, từ khi nào lại phải chịu cảnh chọn không ra người như bây giờ?

Càng nghĩ càng bực, đạo diễn Lý không còn muốn xem tiếp, đang định đứng dậy ra ngoài hít thở, vừa mới chống tay lên thành ghế, vừa ngẩng đầu đã thấy người kế tiếp bước vào – ánh mắt ông lập tức dừng lại.

Ông cúi xuống nhìn lại tài liệu trong tay, rồi ngẩng lên đánh giá Ứng Gia Đồng từ trên xuống dưới, cuối cùng buông tay khỏi thành ghế, ngồi lại ngay ngắn.

Tất cả những hành động đó đều rất kín đáo, chẳng ai trong phòng để ý. Mọi người chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, rồi theo phản xạ ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy vẻ ngoài của Ứng Gia Đồng, không khỏi khẽ giật mình.

Nói thật, trong giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng vẻ ngoài của Ứng Gia Đồng vẫn đủ để khiến người ta sáng mắt lên. Đặc biệt là bộ trang phục cậu đang mặc, rõ ràng đã bỏ công chuẩn bị sao cho phù hợp với hoàn cảnh và nhân vật – rất ăn nhập với hình tượng một “phú nhị đại” trẻ tuổi như Tống Nhất Phi.

Nhưng cũng chỉ dừng ở đó.

Nếu Ứng Gia Đồng đến sớm một chút, có lẽ họ còn có tâm trạng để khen ngợi. Nhưng cả buổi sáng đến giờ, thử vai bao nhiêu người mà không ai đạt yêu cầu, nếu không phải vì đạo diễn Lý còn đang ở đây, họ đã sớm đuổi hết đi rồi, càng đừng nói gì đến việc ngồi đó mà tán thưởng nhan sắc.

Chỉ có thể nói, cậu đến… thật không đúng lúc.

Phó đạo diễn lướt qua hồ sơ của Ứng Gia Đồng, thực tế không đọc lấy một chữ, chỉ phất tay: “Đọc qua kịch bản rồi chứ? Nếu sẵn sàng thì bắt đầu.”

Ứng Gia Đồng lễ phép gật đầu, bước đến trước máy quay, đứng im một chỗ và bắt đầu vào trạng thái nhập vai.

Cảnh thử vai cho tất cả ứng viên là một đoạn giống nhau: Tống Nhất Phi tham gia buổi đấu giá từ thiện cùng với nữ chính và nam chính, thấy hai người thân thiết với nhau thì nổi cơn ghen, ngay trên sân khấu cạnh tranh giá cả với nam chính.

Cảnh này không quá khó, lời thoại cũng ít, nhưng đối với diễn viên mới thì vẫn là một thử thách không nhỏ.

Chỉ cần không khéo là sẽ “diễn lố”, biến nhân vật thành một tên nhà giàu mới nổi, càn quấy gây rối.

Ứng Gia Đồng đã diễn cảnh này một lần trước đó, còn từng vượt qua buổi thử vai sơ bộ, lời thoại cậu đã thuộc lòng, lúc này chỉ nhắm mắt lại hồi tưởng lại cảm xúc lần trước, nghĩ xem chỗ nào còn có thể cải thiện được thêm.

Nhưng trong mắt những người khác, cậu đang… đứng đơ người.

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Chắc là lại “tạch” nữa rồi.

Đứng im một hồi không nói gì, cậu tưởng kéo dài thời gian là được chắc? Thử vai đâu phải thi xem ai đứng lâu hơn!

Mọi người cũng không yêu cầu phải diễn trơn tru không cần nhìn kịch bản, dù có quên lời thì lôi kịch bản ra xem cũng còn hơn là đứng đó ngơ ngác!

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây, bầu không khí trong phòng ngày càng gượng gạo, đến ngay cả đạo diễn Lý cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, định lên tiếng đuổi thì Ứng Gia Đồng đột nhiên mở mắt.

Đồng tử cậu lập tức phóng lớn, ánh nhìn đầu tiên là sững sờ không thể tin nổi, sau đó nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ, bước nhanh về phía phó đạo diễn, giật lấy bản kịch bản, giơ tay lên cao: “Mười vạn!”

Bối cảnh là buổi đấu giá từ thiện do mẹ Tống Nhất Phi tổ chức, cậu vốn chỉ đến góp mặt, dự định quyên góp một chút rồi đi luôn. Ai ngờ lại bắt gặp hai người không ngờ tới – trong khoảnh khắc thấy họ thân thiết bên nhau, thiếu gia Tống cảm giác như bị phản bội sâu sắc. Ngay sau khi đối phương ra giá, cậu lập tức giơ bảng: “Dù hắn ra bao nhiêu, tôi cũng thêm mười vạn! Món đó, tôi nhất định phải có!”

Cậu gằn giọng nhìn chằm chằm cô gái đứng cạnh người đàn ông kia, khóe mắt đỏ ửng, không rõ đang nói đến món đồ đấu giá trên sân khấu… hay là người nào đó.

Tống Nhất Phi giơ bảng, không chỉ vì giận, mà còn vì không cam lòng.

Rõ ràng cô đã từng bảo rằng ghét người đàn ông đó nhất, vậy tại sao lại quay sang tham gia đấu giá cùng hắn ta? Lại còn ăn mặc lộng lẫy như vậy?

Vậy rốt cuộc cậu là gì?

Tống Nhất Phi trong cơn xúc động tiếp tục giơ bảng, cuối cùng thực sự thắng giá cao hơn nam chính mười vạn. Khi món đồ được đưa đến bàn, cậu đắc ý quay đầu muốn khoe với nữ chính, nhưng lại thấy cô đã đuổi theo nam chính đi mất, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu một cái.

Nụ cười còn chưa kịp nở đã đông cứng lại. Tống Nhất Phi phẫn nộ rời khỏi hội trường.

Lúc bước ra cửa, cậu định ném luôn món đồ vào thùng rác, nhưng không hiểu sao lại đổi ý, mặt mày đầy bực bội nhét vào túi, xoay người rời đi.

Từng lớp cảm xúc phức tạp ấy được Ứng Gia Đồng thể hiện mượt mà, không chút gượng gạo. Khi cậu quay lại đứng trước máy quay, tất cả mọi người trong phòng vẫn còn đắm chìm, chưa kịp hoàn hồn.

Ứng Gia Đồng phải nhẹ giọng nhắc: “Tôi diễn xong rồi.”

Phó đạo diễn và nhà sản xuất lúc này mới sực tỉnh, liếc nhìn nhau, trong mắt đều là kinh diễm không giấu nổi.

Lần này họ không phải đang trầm trồ vì nhan sắc của Ứng Gia Đồng—mà là vì phần thể hiện ban nãy.

Cả đoạn diễn liền mạch tự nhiên, đặc biệt là thần thái tiêu tiền chẳng chút do dự, cực kỳ giống một phú nhị đại đích thực, không hề gồng cứng. So với những “diễn viên tầm tầm” thử vai trước đó, thậm chí so cả với nhiều ngôi sao nổi tiếng, thì… cậu không hề thua kém!

Cậu thật sự chỉ là một tân binh sao?

Phó đạo diễn dụi mắt, cuối cùng mới chịu nghiêm túc đọc hồ sơ của Ứng Gia Đồng, phát hiện cậu từng đóng khá nhiều phim truyền hình, tuy đa phần là vai phụ nhưng diễn xuất đều ổn, thậm chí có vài vai từng để lại ấn tượng sâu sắc với ông.

Với khả năng thế này, điều kiện thế này… tại sao đến giờ vẫn chưa nổi?

Thậm chí ngay cả một quản lý giống người ta cũng không có?

Câu hỏi tương tự đồng loạt nảy lên trong đầu tất cả mọi người trong phòng. Còn đạo diễn Lý thì không rảnh để nghi hoặc, ông đập bàn đứng bật dậy, dứt khoát tuyên bố:

“Chính là cậu ấy! Mấy người còn lại khỏi thử vai nữa, vai Tống Nhất Phi định cho cậu ta!”

Cuối cùng cũng tìm được một “viên ngọc sáng”, ông tuyệt đối không thể để báu vật này trốn mất được nữa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play