Người ra kẻ vào tấp nập trong trung tâm thương mại, không khí lễ hội rộn ràng khác hẳn thường ngày. Các góc đều được trang trí cây thông Noel và đèn nhấp nháy, giai điệu Giáng Sinh vui tươi vang vọng khắp không gian.

Ai nấy đi ngang đều nở nụ cười rạng rỡ, như thể đang vô thức chúc nhau một mùa Giáng Sinh an lành.

Chỉ có Ứng Gia Đồng đứng đơ ra giữa dòng người, hoàn toàn bất động. Hộp quà xa xỉ trong tay rơi xuống đất lúc nào cũng chẳng hay, cậu như tách biệt hoàn toàn khỏi bầu không khí náo nhiệt nơi đây.

Khuôn mặt cậu tinh xảo, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa dù không tiêu cự vẫn như đang liếc mắt đưa tình với ai đó. Dáng người cao gầy, thẳng lưng rắn rỏi, khiến người qua đường phải ngoái lại nhìn. Ánh mắt kinh ngạc, ngỡ ngàng rồi nhanh chóng biến thành kinh diễm. Vài cô gái trẻ thậm chí còn đỏ mặt.

 “Đẹp trai quá trời…”

 “Tôi thấy mặt cậu ấy quen lắm, chẳng lẽ là nghệ sĩ?”

 “Nếu là nghệ sĩ chắc nổi tiếng lâu rồi… Ơ kìa, lại một soái ca nữa xuất hiện!”

“Gia Đồng, cậu đứng ngẩn ra đó làm gì vậy? Đồ rơi hết cả rồi…” Người kia vỗ nhẹ lên vai Ứng Gia Đồng, cúi xuống nhặt lại hộp quà cho cậu. “Mau lên thôi, buổi thử vai sắp bắt đầu rồi.”

Đôi mắt Ứng Gia Đồng khẽ giật, ánh nhìn lướt qua gương mặt quen thuộc trước mặt, rồi dừng lại ở hộp quà trong tay đối phương. Cậu bừng tỉnh.

Cậu đúng là một nghệ sĩ.

Chỉ vài phút trước thôi, ngay khoảnh khắc bước chân vào phòng thử vai ở tầng cao nhất tòa nhà này, cậu từng mơ rằng mình sẽ nhờ cơ hội cuối cùng này để bật lên, trở thành ngôi sao sáng nhất.

Nếu như cậu không rơi từ trên lầu xuống mà chết ngay tại chỗ.

 Chính xác mà nói, là bị người ta đẩy xuống.

Cậu nhớ rõ ràng cảm giác rơi xuống không trọng lực, nỗi sợ hãi cùng cực, nỗi đau như thân thể bị xé vụn. Nhưng trong tích tắc, cậu lại thấy mình đứng ở tầng trệt của trung tâm thương mại, tay vẫn xách hộp quà đắt đỏ được mua bằng cách vét sạch thẻ tín dụng.

Hộp quà này là cậu đặt làm riêng từ vài tháng trước, đặc biệt chuẩn bị cho buổi thử vai hôm nay. Trên đời chỉ có một.

Vậy cậu… thật sự đã trọng sinh?

Có lẽ vì mọi chuyện quá đỗi kỳ lạ, nên khi trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống, Ứng Gia Đồng cũng không hoài nghi đó là ảo giác.

【Đang kiểm tra tình trạng ký chủ còn sống, tiến hành trói định hệ thống… Tiến độ trói định: 5%, 10%, 36%… 100%】

【Trói định thành công! Hệ thống “Nhà Giàu Số Một” sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ ngài.】

“……”

Hệ thống nhà giàu số một?

Trói nhầm người rồi!

Cậu nghèo đến mức phải quẹt sạch thẻ tín dụng, với hai chữ “nhà giàu” thì đừng có nói là không liên quan, mà là chẳng dính dáng gì. Nếu phải đặt tên thì nên gọi là “Hệ thống cày tiền trả nợ” mới đúng.

Còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, giọng người quen bên tai lại vang lên: “Gia Đồng? Cậu đang mơ màng gì vậy? Mau lên thôi.”

Ứng Gia Đồng ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt đối phương. Vì cú sốc quá lớn mà đầu óc cậu như đơ lại, ký ức hỗn loạn ùa về.

Người trước mặt là Mạc Thành Trình, bạn nối khố từ nhỏ của cậu. Cả hai cùng nhau vào giới giải trí, cùng trải qua những ngày vô danh, nghèo đến mức phải chia sẻ cả quần áo, cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Hôm nay cũng cùng nhau đến thử vai.

Tình huống thế này từng xảy ra không biết bao nhiêu lần, bọn họ luôn cổ vũ nhau, ai có cơ hội đều sẽ thật lòng chúc phúc cho người còn lại.

Ít nhất, trước đây Ứng Gia Đồng vẫn tin là như vậy.

Nhưng chỉ mới vài phút trước, mọi thứ cậu tin tưởng đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Nhân vật hôm nay cần thử vai là một thiếu niên có khí chất mạnh mẽ. Trước khi đến, cả hai đều nghĩ Mạc Thành Trình hợp vai hơn. Nhưng sau buổi thử vai, đạo diễn lại nghiêng về phía Ứng Gia Đồng.

Cậu vừa được đạo diễn ngầm bật đèn xanh, còn chưa kịp chia sẻ với bạn thân, thì đã thấy Mạc Thành Trình kéo đạo diễn ra nói chuyện. Hắn thẳng thừng bóc cậu là đồng tính, lại còn đã có người yêu.

Dù xã hội hiện tại đã cởi mở hơn, nhưng trong giới giải trí, đồng tính vẫn là thứ nhạy cảm như đi trên băng mỏng. Không đoàn phim nào, hay nam diễn viên nào, muốn gánh lấy rủi ro không cần thiết.

Mạc Thành Trình nắm trúng điểm này, còn thề thốt với đạo diễn: “Ngược lại, chỉ cần ngài chọn tôi, tôi đảm bảo không bao giờ dính đến mấy vụ tai tiếng kiểu đó.”

Ứng Gia Đồng như bị sét đánh giữa ban ngày, chỉ biết lao ra giằng co với hắn. Ai ngờ vừa chất vấn thì phát hiện từng có quản lý nổi tiếng muốn tìm hiểu về cậu, nhưng đều bị Mạc Thành Trình âm thầm chặn lại.

“Dựa vào cái gì chứ? Tôi kém hơn cậu chỗ nào? Những người đó thà không nhận thêm người cũng chỉ hỏi cách liên hệ với cậu?!”

Ứng Gia Đồng không ngờ bản thân từng đánh mất nhiều cơ hội đến vậy, mà nguyên nhân lại chính là người cậu tin tưởng nhất. Cậu nổi giận xông tới, nhưng thân thể kiệt sức nhiều ngày sao đấu lại Mạc Thành Trình vốn tập luyện thường xuyên? Cuối cùng bị hắn đẩy thẳng qua cửa sổ.

Cảm giác đau đớn tột cùng khi rơi xuống đất vẫn còn in hằn trong tâm trí. Vậy mà thủ phạm lại mang bộ mặt nắng ấm ấy, tươi cười hỏi han: “Cậu sao vậy? Không khỏe à?”

Hắn còn giơ tay định chạm vào trán cậu.

Ứng Gia Đồng rùng mình, theo phản xạ né tránh, đối diện ánh mắt nghi ngờ của Mạc Thành Trình chỉ nói mình vừa mới thất thần.

May mà Mạc Thành Trình không nghi ngờ gì, trả lại hộp quà cho cậu, còn cười nói: “Chắc do cậu hồi hộp quá. May mà tôi đã hỏi đạo diễn Lý thích gì, cậu đưa cái này cho ông ấy, chắc chắn không sai.”

Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược. Đạo diễn Lý là người nghiêm khắc, thấy cậu mang quà đến trước mặt bao người suýt nữa đã đuổi thẳng tay. Cuối cùng vẫn là thấy cậu xin lỗi thành khẩn, lại đúng là bị xúi giục, nên mới cho thử vai.

Nghĩ kỹ lại, những chuyện khó xử mà Ứng Gia Đồng từng gặp phải đâu chỉ một lần. Từ việc tặng gà mái cho nhà sản xuất sợ gà, đến chuyện kéo tiền bối sợ độ cao đi nhảy dù… tất cả đều là do Mạc Thành Trình xúi giục.

Trước kia cậu tin tưởng hắn tuyệt đối, chỉ nghĩ hắn vô tâm làm chuyện xấu, chưa từng nghi ngờ. Giờ nhớ lại, chỉ thấy rùng mình.

Mạc Thành Trình làm cách nào có thể vừa hại cậu, vừa giả bộ như đang lo lắng cho cậu được chứ?

Thang máy tới. Mạc Thành Trình bấm tầng, thấy Ứng Gia Đồng vẫn đứng bên ngoài liền gọi: “Cậu còn thất thần gì thế? Mau vào!”

Thang máy có vách kính trong suốt, Ứng Gia Đồng nhìn tầng tầng lớp lớp bên trong, lại nhớ đến cảm giác rơi tự do, sống lưng lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt quay người bỏ đi.

“Tôi vào WC một lát, sẽ lên sau.”

“Ơ? Cậu lên luôn đi đã…”

Chưa nói hết câu, cửa thang máy đã đóng lại, cắt ngang giọng Mạc Thành Trình.

Ứng Gia Đồng cúi đầu quay lại nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vã vào mặt, ngẩng lên nhìn khuôn mặt trắng bệch trong gương, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật: cậu đã trọng sinh.

Bằng không sao có thể giải thích được ký ức mới bất ngờ xuất hiện trong đầu?

Như để xác nhận điều đó, tiếng hệ thống lại vang lên:

【Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt thành công “Hệ Thống Nhà Giàu Số Một”! Bây giờ sẽ tiến hành nhiệm vụ tân thủ: Ngài vừa nhận được 10.000 tệ tiền mặt. Hãy tiêu hết số tiền này trong vòng 10 phút. Sau khi hoàn thành, ngài sẽ nhận được phần thưởng 10% giá trị tiền mặt. Nếu vi phạm hoặc vượt quá thời gian, nhiệm vụ sẽ bị coi là thất bại. Xin vui lòng nhanh chóng hoàn thành!】

Cùng lúc hệ thống thông báo, điện thoại trong túi cậu rung lên hai lần. Màn hình hiện một tin nhắn: Tài khoản vừa nhận được đúng 10.000 tệ.

Đầu Ứng Gia Đồng “ong” lên một tiếng.

Cậu chửi thầm: “Má ơi… thật sự có tiền hả ?!”

(Trong quá trình làm, sốp sẽ có vào bình luận nói chuyện với mọi người, nhưng truyện kết thúc thì sốp ít khi vào lắm, nên không trả lời thắc mắc cho các bạn đọc sau được. Mọi người để lại câu hỏi thì sốp có không trả lời được cũng hoan hỉ nhé)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play