Tần Thiền nheo mắt lại. Trong suy nghĩ của cô, cảm xúc gọi là “thích” vẫn chỉ dừng lại ở mấy câu chuyện từ thời du học. 

Khi đó, cô sống chung với vài người bạn, họ từng kể về những anh người yêu cũ của mình, mỗi người đều dùng giọng đầy đau khổ để nói “tớ từng rất thích anh ấy”, nhưng chưa được bao lâu người được “thích” lại đổi sang một người khác.

Giờ đây, nhìn cô nữ sinh nhỏ đang lặng lẽ nhảy nhót, từng nét mặt đều rạng rỡ như mang theo ánh sáng lấp lánh, trong veo như chưa từng bị vẩn đục bởi thế giới…Tần Thiền bất giác bước chậm lại, cô quay đầu nhìn về phía bên kia.

Cô bé vì xấu hổ mà không dám tới gần, dù vậy Tần Thiền chỉ nhìn lướt qua cũng đã đoán được ai là chàng trai trong lời cô bé vừa nói.

Cậu thiếu niên mặc sơ mi trắng, quần tây đen đang khép thực đơn lại và bình tĩnh lặp lại món khách vừa gọi – rõ ràng là một nhân viên phục vụ.

Gọi là thiếu niên có phần không đúng nhưng ngũ quan cậu ta quá mức tinh xảo, vóc dáng lại cao gầy gọn gàng khiến người khác không khỏi liên tưởng đến sự phiêu dật siêu thoát thường thấy ở lứa tuổi ấy.

Giữa nhà hàng nhộn nhịp người đến người đi, cậu lại như một kẻ đứng ngoài thế giới nhộn nhịp ấy. Làn da trắng nhợt, gương mặt bình thản có phần lạnh lùng và xa cách nhưng ánh mắt kia, khó hiểu thay lại mang theo một nét quyến rũ không nói thành lời.

Lưng cậu nhân viên ấy hơi cúi xuống như đang phục vụ nhưng sống lưng vẫn thẳng, tựa như dù hoàn cảnh nào cũng không thể ép gãy được sự kiêu ngạo bẩm sinh của cậu ta. 

Rõ ràng đang trò chuyện với khách nhưng từ đầu đến cuối vẫn mang theo một cảm giác xa cách vô hình.

Chính sự lạnh nhạt ấy lại khiến người ta chẳng thể kiềm lòng, cứ muốn lại gần…như thể đang chạm đến điều cấm kỵ nhưng lại không thể dừng lại.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt từ phía bên này, cậu quay đầu nhìn lại.

Tần Thiền khẽ nhướng mày. Trong ánh mắt lãnh đạm của chàng trai ấy ẩn hiện một chút mị hoặc, phối hợp với gương mặt đó… vừa lạnh lùng, vừa khiến người ta không dời nổi mắt.

“Chào anh, em có thể xin WeChat của anh được không ạ?”

 Cô nữ sinh vừa nãy lấy hết dũng khí bước lên hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng, đến cuối còn hơi run.

Tần Thiền liếc sang gò má đỏ bừng vì căng thẳng của cô bé rồi khẽ bật cười, thu ánh mắt lại.

Phía sau có tiếng đàn ông cất lên, mang theo hơi thở gấp gáp: 

“Tần tiểu thư, cô tới sớm vậy à?”

Tần Thiền quay đầu lại, đây là Trương Khiêm trợ lý của cha cô - Tần Tân Thành. Gần đây Tần Tân Thành đang công tác xa nên phái Trương Khiêm thay mặt ông cùng cô xử lý công việc vài hôm.

“Vào phòng riêng đi.” 

Nói xong, Tần Thiền đi thẳng về phía thang máy.

Lúc rẽ qua góc, cô nghe thấy sau lưng có giọng nói lành lạnh: 

“Xin lỗi."

Một lời từ chối gọn gàng, khiến trái tim non trẻ của cô gái phía sau như khựng lại.

******

Tân Á là thương hiệu lâu đời của Lâm Thành, vốn phát triển mạnh nhờ thời cơ thuận lợi dưới thời cha của Tần Tân Thành - cũng là ông nội của Tần Thiền. Nhưng theo đà phát triển của các ngành sản xuất mới, Tân Á bắt đầu hướng đến sáng tạo và đột phá.

Ngành điện ảnh là một “miếng bánh” mới mà Tần Tân Thành rất quan tâm. Lần này, Tần Thiền đến Lâm Thành để thương lượng với Điền Sản Lâm Thành, bàn về việc đưa Tân Á Ảnh Thành vào một số trung tâm thương mại lớn.

Vì thế Tần Thiền mất nguyên một tháng để hoàn thiện phương án hợp tác gần như hoàn hảo.

Cuộc hẹn được ấn định nửa giờ sau. 

Khi Tần Thiền còn đang xem lại tài liệu, Trương Khiêm nhận một cuộc gọi từ chính Tần Tân Thành. Ông ấy muốn Trương Khiêm chuẩn bị gấp một bộ vest để đi dự sự kiện vào buổi tối.

Đây là việc mà thư ký nào trong công ty cũng có thể làm nhưng lạ thay hôm bay Tần Tân Thành lại chỉ đích danh gọi cho Trương Khiêm.

Trương Khiêm có phần lúng túng, Tần Thiền gật đầu đồng ý:

 “Anh đi trước đi.”

Trương Khiêm rời đi ngay sau đó.

Chẳng bao lâu sau, người bên đối tác đã đến. Là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi tên Triệu Minh Xương, trông vẫn giữ được vẻ ngoài khá chỉn chu chỉ là đôi mắt đã hơi đục.

Vừa thấy Tần Thiền, ông ta đã niềm nở bắt tay, trông có vẻ rất dễ nói chuyện.

Thế nhưng khi Tần Thiền đưa phương án hợp tác ra, ông ta chỉ lật vài trang rồi tiện tay đặt sang một bên mà chẳng buồn nhìn tiếp.

“Triệu tổng?” Tần Thiền nhìn tập tài liệu rồi lên tiếng nhắc nhở.

Triệu Minh Xương chỉ nhàn nhạt nói: 

“Tần tiểu thư biết rõ, ngoài Tân Á ra thì còn nhiều công ty khác đang cạnh tranh hạng mục này đúng không?”

Tần Thiền gật đầu: 

“Đúng vậy. Nhưng lần này Tân Á nắm ưu thế tuyệt đối. Trong toàn bộ Lâm Thành chỉ có Tân Á dám cam kết mức chia lợi nhuận 40% cho phía ông…”

“Tần tiểu thư….” 

Triệu Minh Xương cắt ngang lời nói của Tần Thiền:

 “Nể mặt Tần tiên sinh nên tôi mới dành thời gian tới đây. Tôi có không ít đất ở Lâm Thành nên chuyện chọn ai hợp tác, tôi chỉ cần nói một câu là xong rồi.”

Vừa nói, ông ta vừa đặt ly rượu lên tập tài liệu, bàn tay trượt sang phủ lên mu bàn tay Tần Thiền.

Tần Thiền nhìn tập tài liệu bị vứt lơ trên bàn – đây chính là thành quả của một tháng trời vắt óc của cô, rồi cúi mắt nhìn tay ông ta đang đè lên tay mình.

Tần Thiền nheo mắt, giây sau cô liền khẽ bật cười, ngũ quan vốn sắc nét lại càng trở nên quyến rũ lạ thường khi cười: 

“Triệu tổng, sao ông không nói sớm?”

Triệu Minh Xương tươi mặt:

 “Tôi thích làm việc với người thông minh như cô. Cô cũng là người làm ăn, hẳn hiểu muốn đạt được thứ gì thì cũng phải biết bỏ ra cái gì…”

Câu nói chưa dứt, Tần Thiền đã cầm ly rượu mà ông ta vừa đặt trên tài liệu, dội thẳng lên đầu Triệu Minh Xương.

Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Rượu nhỏ giọt từ mái tóc và bộ vest đắt tiền của ông ta, mùi nồng lan khắp căn phòng.

Cùng lúc ấy có tiếng gõ cửa nhè nhẹ rồi cửa phòng mở ra, một người phục vụ bước vào, trên tay cầm theo một chai rượu.

Là Cố Nhượng.

Đứng dưới ánh đèn vàng ấm của phòng riêng, làn da trắng như tuyết của cậu như cũng pha chút sắc ấm.

Dù trông thấy cảnh tượng trong phòng, thần sắc của Cố Nhượng vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt và điềm tĩnh như thể chuyện xảy ra không liên quan đến mình.

Cậu rót rượu, khui nắp và chỉ thỉnh thoảng liếc qua tập tài liệu dày cộp trên bàn – hiển nhiên đây là tài liệu có người đã bỏ nhiều công sức chỉnh lý.

Triệu Minh Xương cuối cùng cũng hoàn hồn, ông ta giận dữ quát: 

“Cô dám chơi tôi?” 

Nói rồi vung tay đánh rơi ly rượu trong tay Tần Thiền.

Chiếc ly vỡ tan trên mặt đất, rượu bắn tung tóe lên bộ váy của cô.

Dường như vẫn chưa nguôi giận, Triệu Minh Xương lau mặt, giơ tay định đánh Tần Thiền.

Khi Tần Thiền còn chưa kịp tránh, một tiếng chát giòn giã vang lên, bàn tay giáng xuống lại dừng ngay trên má của người thiếu niên phục vụ kia.

Tần Thiền hơi sững người, cô không ngờ cậu thanh niên ấy  lại đứng ra đỡ thay cô một cái tát như vậy.

Cô chỉ kịp cảm nhận bàn tay ai đó nhẹ nhàng kéo cổ tay mình lại, và Cố Nhượng – người mặc áo sơ mi trắng đã đứng chắn trước mặt cô.

Gương mặt Cố Nhượng hơi nghiêng sang một bên, lúc bày bên gò má cậu đã đỏ bừng.

Trên người cậu mang theo hương nước giặt mùi bạc hà, giữa không gian nồng mùi rượu lại dịu mát đến lạ thường.

Tần Thiền cúi đầu nhìn cổ tay mình bị nắm nhẹ, cô chợt nhướng mày đang định cầm chai rượu bên cạnh đập lại Triệu Minh Xương thì…

Cố Nhượng chỉ giữ tay cô đúng một giây, kéo cô ra sau rồi nhanh chóng buông ra, cậu chàng lịch sự đến không thể bắt bẻ.

Nhưng mùi bạc hà đó, dường như vẫn vấn vít trên cổ tay cô – vừa lạnh, vừa thơm phảng phất như thể không thể rũ bỏ.

“Xin lỗi, thưa ngài. Tôi sẽ đổi ly khác cho ngài.” 

 Cố Nhượng lên tiếng, giọng nhàn nhạt lễ phép nhưng dứt khoát. Eo cậu thanh niên ấy lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt vững vàng.

Nói xong, Cố Nhượng quay lại nhìn Tần Thiền. Má trái cậu còn vết ửng hồng nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm và bình tĩnh như thể chỉ là một người đứng xem.

“Thưa tiểu thư, váy cô bị vấy bẩn rồi. Tôi đưa cô đi rửa sạch lại.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play