Lúc sáu giờ chiều, bầu trời đầu hạ ở Lâm Thành vẫn chưa kịp tối hẳn, ánh hoàng hôn mờ mờ như một lớp kính mỏng phủ sắc xanh lam dịu nhẹ. Dọc bờ sông, từng dãy đèn bắt đầu sáng lên, le lói mà ấm áp.

Khách sạn nằm ngay sát bờ sông với ba tầng lầu trắng muốt, bảng hiệu treo lơ lửng bên ngoài chỉ có vỏn vẹn một chữ “Tuyền” viết bằng nét bút bay lượn đầy phóng khoáng.

Chiếc xe màu bạc dừng lại vững vàng trước cửa khách sạn.

“Tần tổng!”

Nhân viên giữ xe nhanh chóng tiến tới chào đón.

Tần Thiền gật đầu, đưa chìa khóa cho nhân viên, tay còn lại thoáng buông chiếc áo choàng trắng mỏng rồi đi thẳng vào trong.

Nội thất khách sạn được bài trí theo phong cách thanh nhã tối giản, phối màu chủ đạo mang sắc Morandi trầm lắng.

Tần Thiền băng qua đại sảnh, vòng qua quầy cà phê, phòng trà, thư phòng rồi tiến về phía khu vực “Thanh Lộ” yên tĩnh.

Trong góc sân khấu nhỏ có một cô gái đang gảy guitar, giọng khàn khàn cất lên bản tình ca mang hơi thở hoài niệm.

Tại quầy bar, bartender điêu luyện đang biểu diễn pha chế, động tác như múa với những chai rượu. Một cô gái ngồi trước quầy, chống cằm vừa lơ đãng nhìn bartender vừa trò chuyện bâng quơ.

Tần Thiền vừa định tiến tới thì giữa đường cô đã bị một người chặn lại bằng ly rượu:

“Tần tiểu thư, uống một ly chứ?”

Cô hơi nhướn mày, quay sang nhìn.

Là Lý Kỳ - cậu ấm nhà họ Lý, cậu ta lớn lên trắng trẻo thư sinh nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đó - phong lưu và bốc đồng. Dù sao thì Lý Kỳ cũng là khách quen của khách sạn này và lại nổi tiếng hào phóng.

Tần Thiền liếc nhìn ly rượu trước mặt, nhẹ nhàng đón lấy nhấp một ngụm.

Lý Kỳ đôi mắt mơ màng vì men rượu, trong ánh nhìn đã mang theo vài phần trêu chọc:

“Sao rồi, Tần tiểu thư?”

Không rõ là cậu ta hỏi về rượu hay hỏi về người.

Tần Thiền khẽ trầm ngâm:

“Mùi rượu thuần phảng phất hương trái cây, thêm chút bơ trứng béo ngậy… là cocktail đào đen đúng không?”

Lý Kỳ bật cười, ghé lại gần thêm chút nữa:

“Tần tiểu thư đúng là tinh tế… tôi còn chưa nói…”

“Hai ly, sáu trăm tám mươi tám tệ.”

Tần Thiền cười nhẹ, cắt ngang lời nói của Lý Kỳ.

Nụ cười trên mặt Lý Kỳ cứng đờ lại thấy rõ. Cậu ta bỗng cảm giác như quanh đây đang có những ánh nhìn ẩn ý nhìn về phía mình sắc mặt cậu ta chùng xuống:

 “Tần tiểu thư, ý cô là gì…”

Tần Thiền xoay nhẹ ly rượu trong tay rồi cô đưa phần vết son môi in trên miệng ly sát đến môi Lý Kỳ, động tác thân mật quá mức vậy mà Tần Thiền làm ra lại rất tự nhiên.

Lý Kỳ hơi sửng sốt rồi cũng cầm ly uống một ngụm, cười cười:

“Rượu của Tần tiểu thư, quả thật rất ngon.”

“Cảm ơn.”

Tần Thiền cũng mỉm cười đáp lễ, cô tiện tay đặt ly rượu lên khay phục vụ vừa đi ngang qua rồi bước về phía cô gái đang hóng chuyện bên quầy bar.

Mạnh Nhân đang khoái chí nhìn cô, vẫy vẫy một ly rượu mới:

“Tần tổng của chúng ta đúng là sát thủ mị lực, từ ông chủ sáu mươi đến cậu thiếu gia mới mười tám tuổi, ai cũng không thoát khỏi vẻ ngoài kiều mị của cậu.”

Câu nói nghe như trêu chọc nhưng đây cũng là sự thật.

Tối nay Tần Thiền mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, chất lụa mềm mại ôm lấy dáng người. Phần eo được tạo điểm nhấn bằng dây lưng mảnh, bờ vai trần trắng hơn cả tuyết. Tóc dài buông lệch một bên, chiếc cổ thon gọn cùng xương quai xanh gợi cảm.

Ngũ quan của Tần Thiền không phải kiểu mỹ lệ gây choáng ngợp nhưng đôi mắt khẽ cụp xuống đã gợi nét quyến rũ. Đôi môi đầy đặn càng khiến người ta khó mà rời mắt.

Tần Thiền cầm lấy ly rượu, khẽ hỏi:

 “Mới vừa thành niên?”

Mạnh Nhân chớp mắt:

“Nghe bảo thiếu gia nhà họ Lý mới làm lễ trưởng thành hai năm trước thôi.”

Tần Thiền giọng dửng dưng:

“Vậy mà lớn nhanh thế.”

Mạnh Nhân không nhịn được phì cười:

“Thế mà cậu còn dụ cậu ta uống rượu?”

“Cậu chỉ cần lo thiết kế khách sạn cho tốt thôi.”

Tần Thiền đưa mắt nhìn về phía Mạnh Nhân:

“Cậu đoán mỗi năm thiếu gia họ Lý đóng góp bao nhiêu lợi nhuận cho khách sạn?”

Mạnh Nhân tò mò nhìn cô.

Tần Thiền giơ bốn ngón tay lên.

Mạnh Nhân tròn mắt không nhịn được thốt lên một tiếng “Má ơi”, rồi bất đắc dĩ lắc đầu:

“Tên khách sạn thì thanh nhã, decor cũng thanh nhã, sao lại có một bà chủ thô tục như cậu chứ nhỉ!”

Tần Thiền nhấp một ngụm rượu, nhếch môi:

“Ừ, thì thanh nhã thật, nhưng…”

“Nhưng gì?”

“Cái tên “Tuyền” ấy, nghe cao sang thật đấy nhưng trong đầu tớ chỉ nghĩ tới… “Tiền”.”

Mạnh Nhân đột nhiên nhớ lại lý do đặt tên “Tuyền”, cô ấy bực bội cạn luôn ly rượu.

Lúc đặt tên khách sạn, cô và Tần Thiền bất đồng quan điểm mãi, cuối cùng chỉ thống nhất được ở chữ “Tuyền”.

Mạnh Nhân bảo rằng: Tên “Tuyền” nghe như dòng nước sạch sẽ, mát lạnh chẳng vướng bụi trần.”

Tần Thiền lại nghĩ thầm: “Tuyền" – chính là tiền đấy thôi.

Hôm đó Mạnh Nhân im lặng rất lâu.

“Nhưng mà nói thật nhé…”

Mạnh Nhân chống cằm nhìn cô bạn của mình:

“Xuất ngoại ba năm, về nước một năm, lúc đi cậu độc thân, lúc về vẫn độc thân. Hai mươi tám tuổi cũng chính là độ tuổi đẹp nhất, khách sạn này người tới người lui đủ kiểu, toàn nhà giàu sang…cậu không định tìm một người sao?”

“Nhà giàu tới đây thì toàn mấy ông sắp nghỉ hưu rồi.”

Tần Thiền uống rượu, giọng lơ đãng.

Cũng đúng thôi, “Tuyền” nhắm đến phân khúc khách hàng trung – cao cấp. Người tới đây hoặc là để bàn chuyện làm ăn, hoặc là đến chơi sang. Những người gần bằng tuổi Tần Thiền thật sự không nhiều.

“Vậy thì cậu nuôi một chú chó săn đi…như Lý Kỳ chẳng hạn.”

Mạnh Nhân trêu ghẹo:

“Tìm một mối tình trẻ trung cuồng nhiệt, hồi xuân một phen dù sao cậu cũng có rất nhiều tiền.”

Tiền thật sự là bây giờ Tần Thiền không thiếu.

Tần Thiền chững lại một chút.

Mạnh Nhân nhận ra, liền hỏi:

“Sao thế? Cậu động lòng rồi? Định yêu đương?”

“Cậu nói linh tinh gì đấy.”

Tần Thiền bật cười, đẩy ly rượu ra:

“ Tớ biết đi đâu mà tìm người yêu?”

“Cũng đúng.”

Mạnh Nhân gật gù nhưng đột nhiên giọng cô ấy nghiêm túc hơn:

“Nhưng nếu cậu không chủ động…”

Tần Thiền nghe thế lập tức cảnh giác.

Quả nhiên, ngay sau đó Mạnh Nhân hắng giọng:

“Thái hoàng thái hậu” muốn giới thiệu cho cậu một “rùa biển” mới về nước, còn nhấn mạnh là cực kỳ “đẹp trai”.

“Thái hoàng thái hậu” – tức mẹ của Mạnh Nhân.

Tần Thiền khẽ nhíu mày:

“Sao dì lại không giới thiệu cho cậu?”

“Mẹ bảo tớ không xứng với người ta.”

Mạnh Nhân hừ nhẹ nói.

Tần Thiền bật cười.

Cô biết…tất cả chỉ là cái cớ.

Mạnh Nhân vẫn một lòng chờ đợi người bạn thanh mai trúc mã đã đi du học mà không liên lạc suốt mấy năm nay. Mỗi lần bị ép xem mắt, Mạnh Nhân đều tìm mọi cách dọa cho đối tượng bỏ chạy.

Thế là dì Mạnh cũng chẳng ép Mạnh Nhân nữa mà chuyển mục tiêu sang cô.

Tần Thiền vừa định nói gì thì chiếc điện thoại trong túi áo choàng rung lên. Cô liếc nhìn màn hình.

Là một thông báo tin nhắn.

Vốn Tần Thiền định xóa ngay nhưng tay trượt nhầm, bấm mở ra.

Giao diện tin nhắn hiện lên… và ngay giây phút ấy, một tấm ảnh bất ngờ đập vào mắt cô.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play