Tần Thiền lần đầu gặp Cố Nhượng là vào một buổi chiều hè oi ả.
Hôm đó, trời cuối thu ở Lâm Thành vẫn còn nắng gắt như giữa hè. Ban ngày không mấy sáng sủa nhưng lại đặc biệt oi bức, đến tối cũng chẳng có lấy một cơn gió nào.
Biệt thự ở Đông Lâm Uyển bị trục trặc nguồn điện chính, công nhân đang gấp rút sửa chữa. Điều hòa ngừng hoạt động, cả căn nhà chẳng khác gì một cái lồng hấp.
Tần Thiền ngồi trong thư phòng, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, gò má cũng đỏ bừng vì nóng. Cô đang kiểm tra lần cuối bản phương án hợp tác phải dùng tối nay, cố gắng hoàn thiện từng chi tiết nhỏ nhất, tuyệt đối không để xảy ra sơ suất nào.
Dì Vương mang ly trà mát bước vào, nhìn cô mà thở dài:
“Thiền Thiền hay là con qua khách sạn ở tạm đi? Ở đây để dì trông là được rồi.”
Tần Thiền đón lấy ly trà, uống một ngụm rồi mỉm cười:
“Không cần đâu dì Vương, cũng sắp đến giờ rồi.”
Buổi hợp tác tối nay là dự án lớn đầu tiên Tần Thiền trực tiếp đảm nhiệm sau khi tốt nghiệp, cô không muốn bỏ lỡ hay nhường cho người khác.
Thấy Tần Thiền kiên quyết, dì Vương đành lắc đầu:
“Ngày mai ông Tần về nước, còn dặn dò phải chuẩn bị vài món ông thích. Nếu con muốn ăn gì thì nhớ nói cho dì biết nhé.”
"Vâng ạ."
Tần Thiền gật đầu.
Đợi dì Vương rời khỏi, Tần Thiền mới đưa tay day day hai bên thái dương, chỗ đang hơi nhức vì mấy đêm cô thức trắng.
“Ông Tần” mà dì Vương nhắc đến là cha cô - Tần Tân Thành, Chủ tịch Tập đoàn Tân Á một thương hiệu lâu đời ở Lâm Thành.
Cũng là người thân duy nhất còn lại của Tần Thiền.
Chính ông là người đã đến nói với Tần Thiền oonglaf cha cô vào ngày hôm sau sau khi mẹ cô qua đời.
Tần Thiền từ bé không được sống trong nhung lụa. Những ký ức rõ ràng của cô chỉ bắt đầu từ khi lên mười hai tuổi và trong suốt quãng thời gian đó, người duy nhất hiện diện là mẹ.
Khi ấy cô còn tên là Tần Thiền, “thiền” trong “thuyền quyên thiền”.
Mẹ cô nói, chỉ mong cô sống một đời bình yên và tốt đẹp.
Mẹ từng dẫn cô ra vỉa hè bán hàng, từng vác hàng đi giao, từng làm đủ nghề để nuôi cô lớn. Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng đã bị năm tháng và cuộc sống vất vả làm hao mòn cả sức khỏe lẫn dung nhan.
Tần Thiền lớn lên dưới sự chở che của mẹ. Trong ký ức của cô, cha chưa bao giờ xuất hiện.
Sau này, mẹ cô được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối. Chỉ chưa đầy một năm sau, bà ra đi.
Hôm ấy, Tần Thiền mới mười hai tuổi. Cô ngồi lặng bên giường bệnh của mẹ suốt đêm nhưng mẹ không bao giờ mở mắt nữa.
Sáng hôm sau, một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào phòng bệnh. Ông ta cầm trên tay một tờ xét nghiệm ADN, nói rằng mình là cha cô, cũng là người thân duy nhất còn lại của cô trên đời.
Tần Thiền không nói gì, lặng lẽ đi theo ông. Cô nhìn ông sắp xếp hậu sự cho mẹ một cách gọn gàng, cho đến khi ông nói muốn đưa cô về Tần gia, cô mới hỏi:
“Vì sao hôm qua ông không đến?”
Tần Tân Thành chỉ nhìn Tần Thiền một cái nhưng ông không trả lời.
Tần Thiền cũng không hỏi thêm.
Hôm đó cũng là một chiều hè, ve kêu inh ỏi bên ngoài bệnh viện khiến người ta chỉ muốn phát điên.
Ra đến cổng bệnh viện, Tần Tân Thành nói với cô:
“Từ giờ, con là đại tiểu thư Tần gia.”
Lời ấy mang theo hàm ý: Mọi thứ trong quá khứ, nên cắt đứt tại đây.
Thế là, trong tiếng ve râm ran, cô đã chủ động đổi tên mình thành Tần Thiền.
Có vẻ Tần Tân Thành rất hài lòng vì cô biết nghe lời, từ đó không còn nhắc lại chuyện cũ. Nhưng những người trong giới thượng lưu thì không dễ dàng bỏ qua. Họ luôn thì thầm bàn tán về cô:
“Ve sầu lột xác mấy năm, cũng chỉ đổi lại được vài ngày tỏa sáng.”
Cách sống của Tần Thiền, trong mắt họ chẳng khác gì loài sâu bọ… những năm tháng trước 12 tuổi với họ là thứ không thể mang ra ánh sáng. Họ gọi Tần Thiền là kẻ lạnh lùng, vô ơn, ham danh vọng, thậm chí là giả tạo…
Những lời đó, Tần Thiền ít nhiều cũng từng nghe thấy nhưng cô chỉ để chúng trôi qua tai.
Tần Tân Thành từng kết hôn thêm một lần rồi lại ly dị, không có thêm con cái nhưng giữa ông và Tần Thiền chưa bao giờ tồn tại cái gọi là tình cảm cha con.
Điều đầu tiên ông dạy cô là: Đừng nói “con muốn”, phải nói “con phải đạt được”.
Dù có phải trả giá đắt đến đâu.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Thiền gần như không có thời gian giải trí. Cô học hành chăm chỉ, tiếp xúc thương trường từ sớm, du học nước ngoài. Cuộc đời cô được sắp xếp kín mít như một kế hoạch đầu tư.
Đến khi về nước, Tần Thiền vào thực tập tại Tân Á, cô mất một năm mới bắt đầu được giao những dự án nhỏ. Và buổi ký kết hợp tác với Thịnh Long tối nay là dự án lớn đầu tiên cô trực tiếp phụ trách.
Bốn giờ chiều, Tần Thiền tắm rửa sạch sẽ, lúc cô bước ra thì điện đã sửa xong. Luồng khí mát từ điều hòa khiến cả người cô giãn ra. Hương sữa tắm dịu nhẹ lan trong không khí.
Tần Thiền trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài uốn sóng thả lơi bên vai, mặc áo sơ mi chiffon trắng phối cùng váy đen kiểu công sở, trông thanh lịch nhưng không kém phần cuốn hút. Nhìn lại mình trong gương lần cuối, cô cầm lấy tài liệu rồi bước nhanh ra xe.
Nhà hàng nằm trong trung tâm thành phố, sang trọng mà không quá phô trương. Đây cũng là nơi giới doanh nhân thường lui tới.
Vừa mở cửa xe, hơi nóng hầm hập lập tức ập tới khiến Tần Thiền nghẹn thở, cô chau mày khó chịu rồi nhanh chân bước vào sảnh.
Bên cạnh chợt có hai cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi chạy vội tới, một người va nhẹ vào cô.
“Xin lỗi, xin lỗi nhiều ạ!” Một cô gái vội vã cúi đầu.
Tần Thiền khẽ lắc đầu, mắt nhìn theo hướng họ vừa chạy tới.
Chắc vì trời quá nóng nên gương mặt cô bé ấy đỏ bừng, tay nắm chặt điện thoại. Nói lời xin lỗi xong, cô quay sang bạn mình thì thầm:
“Có chắc là ở đây không?”
“Chắc mà! Lần trước tớ gặp đúng ở đây luôn!”
“ Ôi tớ hồi hộp quá… Cậu nói xem anh ấy có cảm thấy tớ phiền không? Có chịu cho tớ WeChat không?”
“Làm gì có chuyện đó, cậu đáng yêu vậy mà…”
Hai cô gái ríu rít, vừa nói vừa chạy vào nhà hàng.
Tần Thiền bật cười. Ban đầu cô cứ tưởng vì trời nóng nên mặt các cô bé đỏ bừng, hóa ra là vì hồi hộp khi đi xin WeChat người mình thích.
Thì ra là… vì “thích” mà bối rối.