Mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong nhà vệ sinh, làn nước lạnh xối qua lòng bàn tay khiến Tần Thiền rùng mình nhưng cũng giúp cô xoa dịu cảm giác bức bối trong căn phòng VIP lúc nãy.
Tần Thiền rút một tờ giấy ăn, tùy ý lau vết rượu vương trên váy và phía trước người. Đến khi lau đến cổ tay, cô mới nhận ra vẫn còn ít bọt nước còn sót lại…lạnh đến tê người.
Thực ra rượu đã khô từ lâu nhưng mùi bạc hà nhàn nhạt vẫn quanh quẩn trong hơi thở Tần Thiền cùng với hình bóng người con trai đứng chắn trước mặt cô khi nãy.
Bộ vest của Triệu Minh Xương gần như bị tạt ướt hoàn toàn, vậy mà cô thì chẳng hề hấn gì.
Rõ ràng, cậu thanh niên kia đã tiến lên giúp cô giải vây.
Tần Thiền bất giác nhớ lại lúc mới vào nhà hàng, hai cô nữ sinh trẻ đỏ mặt thì thầm một chữ: “Thích.”
Có người bước vào nhà vệ sinh.
Tần Thiền hoàn hồn khẽ bật cười, cô ném tờ giấy ăn vào thùng rác rồi rời đi.
Cửa phòng VIP vẫn khép hờ. Triệu Minh Xương còn đang ở bên trong, thiếu niên kia đã không thấy đâu.
Một người trông giống trợ lý đang đưa bộ vest mới cho Triệu Minh Xương còn giám đốc nhà hàng thì đứng một bên liên tục xin lỗi.
Tần Thiền không định quay lại đây nữa, cô xoay người đi thẳng đến thang máy.
Nhưng khi thấy người đang đợi thang máy, cô chững lại một chút.
Ánh đèn trắng trong thang máy chiếu lên người cậu thiếu niên, càng làm làn da cậu thêm trắng trẻo. Chỉ có dấu bàn tay hằn đỏ trên má trái là lộ rõ đến chói mắt.
Tần Thiền tiến lại gần, mùi bạc hà lại một lần nữa vây quanh cô.
Cả hai không ai nói gì. Cô quan sát cậu, ánh mắt thản nhiên không che giấu.
Trên người cậu thiếu niên là một loại xa cách tự nhiên như đã ăn sâu vào tận xương tủy. Dù cô tiếp cận, cậu vẫn có một khí chất bài xích rất bản năng.
Loại xa cách này không liên quan gì đến phép lịch sự, chỉ là cảm giác ngăn cách với người lạ.
Giống hệt như khi cậu từ chối hai nữ sinh định xin WeChat vừa nãy.
Thang máy đến.
Tần Thiền là người bước vào trước.
Không gian chật hẹp, bầu không khí vẫn im lặng.
Đến khi cửa thang máy mở ra, Tần Thiền mới nhẹ giọng:
“Chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng, cảm ơn cậu nhé.”
Cậu thiếu niên liếc nhìn Tần Thiền, giọng nhạt nhẽo mà lễ phép:
“Không có gì, phòng VIP đó tối nay do tôi phụ trách.”
Ngụ ý rất rõ: Cậu ra tay chỉ vì trách nhiệm, để đảm bảo khu vực mình quản không xảy ra mâu thuẫn.
Tần Thiền nhìn theo bóng cậu rời đi, khẽ bật cười. Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên.
Là Trương Khiêm gọi đến:
“Cô Tần, ông Tần đã biết chuyện giữa cô và Tổng giám đốc Triệu, yêu cầu cô lập tức về Đông Lâm Uyển…”
Chưa đợi anh ta nói hết, Tần Thiền đã tắt máy rồi thẳng tay khóa nguồn điện thoại.
Bên ngoài làn sóng nhiệt cuộn lên.Thời gian về đêm ở Lâm Thành cũng như vừa tỉnh giấc.
Tần Thiền vừa uống một ly rượu, cô chẳng buồn đợi tài xế riêng đến đón mà gọi taxi.
Tài xế hỏi:
“Cô muốn đi đâu ạ?”
Tần Thiền trầm mặc giây lát, rồi chỉ đáp:
“Anh cứ chạy xe đi đã.”
Tài xế khoái chí, lập tức nhấn ga rẽ vào tuyến đường chính trung tâm thành phố.
Tần Thiền ngồi lặng ngắm phố phường qua cửa kính, ánh đèn vàng rọi xuống đan xen bóng cây, sáng tối luân phiên.
Không biết đã chạy bao lâu, Tần Thiền mở lại điện thoại. Vừa bật lên, ngay lập tức cuộc gọi đến.
Người gọi: Lương Tuyển.
Tần Thiền nhìn chằm chằm cái tên đó, không bắt máy.
Sau năm hồi chuông, điện thoại tự động ngắt.
Cô nói với tài xế:
“Chạy đến Nam Kiều Ngạn đi.”
Nam Kiều Ngạn - nơi Lương Tuyển ở.
Lương Tuyển là người duy nhất từng cho Tần Thiền một chút ấm áp sau khi bị Tần Tân Thành đưa về Tần gia.
Sau này Tần Thiền mới biết, không chỉ đối với cô mà Lương Tuyển đều đối xử tử tế với tất cả mọi người.
Lương gia ở Lâm Thành nổi tiếng là hào môn. Mẹ Lương xuất thân dòng dõi nho học, cha Lương là thế gia danh tiếng. Hiện tại, mọi việc kinh doanh trong nhà họ Lương đều do chị cả Lương Trác quản lý.
Còn Lương Tuyển thì không màng danh lợi, anh ấy yêu thích hội họa, ghét sự phô trương và những mối quan hệ xã giao hào nhoáng.
Lương Tuyển lớn hơn Tần Thiền năm tuổi. Lần đầu cả hai người gặp mặt là tại một bữa tiệc ở Lương gia, cũng là lần đầu tiên Tần Thiền bước chân vào giới thượng lưu.
Lúc ấy, mọi ánh mắt soi mói đổ dồn lên Tần Thiền. Chỉ có Lương Tuyển thản nhiên bước tới, xoa đầu cô mỉm cười:
“Em không thích mấy nơi thế này à? Anh cũng vậy.”
Lương Tuyển dạy Tần Thiền lễ nghi tiệc tối, dạy cô nhảy waltz. Cha cô - Tần Tân Thành biết nhưng không ngăn cản, có lẽ ông ta đang âm thầm vun vào cho liên minh Tần – Lương.
Về sau, hai nhà qua lại thường xuyên hơn. Tần Thiền biết Lương Tuyển từng có một bạn gái thời đại học nhưng vì nhiều lý do mà hai người họ chia tay. Khi kể lại chuyện này, Lương Tuyển chỉ cười dịu dàng rồi xoa đầu cô:
“Tiểu Thiền Nhi còn nhỏ, sau này em sẽ hiểu.”
Tần Thiền có hiểu hay không cũng chẳng rõ nữa. Nhưng rõ ràng, mọi người xung quanh đều ngầm mặc định: Tần gia và Lương gia rồi sẽ kết thân.
Lương Tuyển chưa từng phủ nhận, anh ấy chỉ cười nói:
“Tiểu Thiền Nhi còn nhỏ.”
Tần Thiền biết, anh cần cô làm một tấm bình phong. Nhưng thực lòng mà nói, cô cũng cần anh.
Phòng sách của Lương Tuyển tên là “Nam Kiều Ngạn”, nơi này có đủ sách, đủ tranh và một bức tường gắn đầy đĩa CD xanh lam.
Khi bị Tần Tân Thành sắp xếp lịch học kín mít, nơi đó là chốn duy nhất để cô hít thở.
Tần Thiền thích xem phim, thích chìm đắm trong những ảo ảnh thanh sắc, đuổi theo từng giấc mơ.
Phòng sách của Lương Tuyển chính là một mảnh thiên đường của cô.