Tần Thiền cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay rồi hờ hững đáp:

“Chín đồng chín, bao ship tận nơi.”

Mạnh Nhân vẫn chưa bỏ cuộc, kéo tay Tần Thiền qua xem cho rõ, rồi thở dài một tiếng:

“Dạo này đồ vỉa hè sao lại làm giống hàng cao cấp thế không biết.”

Tần Thiền cong môi cười nhẹ:

“Cũng phải xem là đeo trên tay ai nữa chứ.”

Mạnh Nhân bật cười khinh khích, cô ấy lắc đầu ra chiều bất lực:

“Hôm qua nhìn thấy người kia…”

“Đừng diễn sâu.” 

Tần Thiền dựa hẳn người vào quầy bar, hai khuỷu tay buông lơi đặt lên mặt đá lạnh, lười biếng nói tiếp:

“Có điều nếu gặp lại anh ấy, biết đâu lại giúp chúng ta tăng thêm lượng khách.”

Mạnh Nhân nhìn Tần Thiền vài giây rồi trừng mắt giận dữ, cô ấy tiện tay lấy một chai rượu nhẹ trên quầy, uống cạn một hơi:

“Tối nay cậu đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu ngồi một lát, mẹ tớ cứ than vãn dạo này không thấy cậu đến .”

Tần Thiền gật đầu cười, đưa mắt nhìn bạn mình giận dỗi rời đi. Cô một mình ngồi lại bên quầy bar vài phút rồi cũng đứng dậy định ra ngoài.

Không ngờ ngay cửa quán bar lại bị một người đàn ông xa lạ chặn lại. Anh ta bưng ly rượu trong tay, tướng mạo sáng sủa, ăn mặc gọn gàng, bộ dáng rất có vẻ lịch thiệp:

“Xin lỗi, cô gái xinh đẹp?”

Tần Thiền hơi nhíu mày. 

Nếu là ngày thường, cô có khi cũng sẽ lịch sự nhấp một ly xã giao. Nhưng hôm nay, cô không có chút tâm trạng nào nên Tần Thiền chỉ mỉm cười từ chối, khẽ lắc đầu.

Thấy đối phương vẫn còn định tiếp tục, Tần Thiền ngừng lại một giây rồi dứt khoát giơ tay phải lên, để lộ chiếc nhẫn trên ngón giữa trước mặt anh ta.

Người đàn ông kia sững lại, sau đó khẽ “à” một tiếng hiểu ra:

“Xin lỗi, tôi không biết cô đã đính hôn.”

Tần Thiền không nói thêm gì, chỉ cười nhạt rồi bước đi. Cô vừa quay người, liền bắt gặp một ánh mắt từ phía cửa - Cố Nhượng đang đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt ấy mang theo chút lặng thinh, sâu thẳm như nước hồ cuối thu. 

Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, khuy áo trên cùng cởi mở tùy ý để lộ xương quai xanh nhạt màu, yết hầu khẽ chuyển động. Dáng đứng vẫn thẳng, vai rộng lưng dài, mái tóc anh lúc này hơi rối, có vài sợi lòa xòa xuống thái dương bị nước mưa thấm ướt.

Nhìn dáng vẻ đó, có lẽ anh vừa kết thúc một buổi trò chuyện công việc với khách hàng, tiện ghé qua đây để thư giãn đôi chút.

Tần Thiền gật nhẹ đầu thay lời chào, trong lòng cô lúc này chỉ thấy bất lực.

Dạo này đúng là vận hạn đeo bám.

Tần Thiền nghĩ, mấy hôm nữa chắc cô phải đi xem quẻ thôi. Cứ rẽ đâu cũng gặp lại “người cũ” thế này thì đúng là có điềm rồi.

Nghĩ vậy, Tần Thiền định lách người đi qua anh, vừa bước vừa mở app gọi xe.

Ngoài trời vẫn mưa, mưa bụi li ti giăng mờ ánh đèn đường, cứ rơi không dứt.

Ứng dụng báo trước Tần Thiền còn hơn bốn mươi người trong hàng chờ. Cô vốn định ra sảnh lớn đợi cho tiện nhưng ngại nếu chạm mặt Cố Nhượng lần nữa thì lại ngượng, thế nên chọn đứng dưới hiên khách sạn chờ.

Gió thổi lạnh buốt, Tần Thiền lại lần nữa hối hận vì hôm nay lười không lái xe.

Đúng lúc ấy, sau lưng cô vang lên một giọng trầm khàn:

“Vị hôn phu không tới đón sao?”

Tần Thiền giật mình quay lại, thấy Cố Nhượng đứng sau mình không xa. Một nửa người anh vẫn trú dưới mái hiên, nửa còn lại đã ướt đẫm mưa. Bờ vai phải ướt sũng, tóc mái rủ xuống trán, vài sợi nhỏ rủ lòa xòa. Dù có vẻ mỏi mệt nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, khí chất vẫn mang chút khí khái thanh nhã như thuở thiếu niên.

Tần Thiền dừng lại vài giây. 

Cô biết anh chắc chắn đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi,m và dĩ nhiên là anh đã hiểu lầm.

Nhưng… hiểu lầm cũng tốt.

Tần Thiền vòng tay ôm lấy cánh tay mình cho bớt lạnh, nói hờ hững:

“Nhà tôi gần đây, tự mình đi cũng được.”

Cô không hề phủ nhận.

Cố Nhượng nhìn Tần Thiền, ánh mắt anh sâu hơn một chút, cũng chú ý đến tư thế phòng bị nơi tay cô, một cái ôm khẽ trước ngực như đang phòng anh bước vào thế giới của cô lần nữa.

Ánh mắt anh chậm rãi dừng lại nơi chiếc nhẫn bạc trên ngón tay cô, khẽ nhíu mày giọng nói pha lẫn tự giễu:

“Chiếc nhẫn rẻ tiền thế này… thực sự có thể trói được Tần tiểu thư sao?”

Đứng chờ 23 phút dưới mưa, không ai đến đón. Nhẫn cũng chỉ là loại bạc xi mạ, mua vội ở vỉa hè.

Đây mà là vị hôn phu?

Tần Thiền nhìn theo ánh mắt anh, khẽ nhếch đuôi mày:

“Người tặng chiếc nhẫn này… rất đáng yêu.”

Câu này, cô không nói dối. Cô bé bán nhẫn hôm đó thật sự rất dễ thương.

Cố Nhượng thoáng sững người, đáy mắt chợt gợn sóng.

Gió lại nổi lên khiến Tần Thiền rùng mình, cô rút vai lại vì lạnh. Tần Thiền nhìn xuống màn hình điện thoại: Còn hai người nữa.

Cố Nhượng thu lại ánh mắt từ tay cô rồi nắm chặt chìa khóa xe trong tay. Khi anh vừa định mở miệng thì bị một giọng nói khác cắt ngang:

“Cố tổng?”

Một người đàn ông trung niên từ chiếc xe đen bên cạnh bước xuống, mỉm cười bắt tay với Cố Nhượng.

“Hóa ra cậu ở đây, tôi cứ tưởng đã về rồi.”

Là khách hàng Singapore mà Cố Nhượng hợp tác chiều nay.

Ông ta quay sang nhìn Tần Thiền, ánh mắt đầy tò mò:

“Cô đây là…?”

Cố Nhượng khựng lại. Một ngày nay anh ăn nói lưu loát khi đàm phán, giờ phút này lại không biết phải giới thiệu thế nào.

Tần Thiền bước lên trước, tự nhiên đưa tay ra:

“Chào ông, tôi là Tần Thiền, người phụ trách khách sạn này. Với Cố tiên sinh… cũng xem như là bạn học cùng trường.”

Tần Thiền khẽ cười lịch thiệp, dáng vẻ bình tĩnh đến mức không thể nào đoán được giữa hai người từng có bao nhiêu hồi ức.

“Thì ra là Tần tiểu thư!” 

Vị khách kia cười bắt tay với Tần Thiền:

 “Hai người còn có quan hệ như vậy, Cố tổng không nói sớm.”

Cố Nhượng ngẩng đầu, ánh mắt lặng như hồ thu của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng bình thản của Tần Thiền.

Bạn cùng trường… chỉ mấy chữ nhẹ như gió thoảng nhưng cũng đủ để biến mọi chuyện từng có giữa họ thành xa lạ.

Một chiếc taxi chạy đến, còi bíp lên hai tiếng.

Tần Thiền giơ điện thoại vẫy tay, ánh đèn phản chiếu lên chiếc nhẫn bạc, hắt sáng vào mắt Cố Nhượng khiến anh khẽ nhíu mày. 

Khóe mắt anh hơi đỏ.

Chỉ thấy Tần Thiền khẽ cười:

“Tôi đặt xe rồi, đi trước nhé.”

Nói rồi, cô rời đi thẳng…chiếc váy dài lướt nhẹ qua gió, vòng eo mềm mại uốn lượn.

Cả quá trình, cô không hề quay đầu lại.

Cố Nhượng đứng yên nhìn chiếc xe chở cô dần mất hút trong màn mưa bụi. Trán anh nhỏ từng giọt nước lạnh lẽo.

Trong xe, Tần Thiền ngồi dựa vào ghế sau, cô nhìn những vệt mưa trên cửa kính loang loáng dưới ánh đèn.

Tần Thiền nhắm mắt lại.

Nói là bạn cùng trường cũng…không sai.

Nói cô từng công tác tại Đại học Lâm Thành… cũng không sai.

Dù gì thì, chính cô từng quyên góp một thư viện cỡ nhỏ cho trường.

Cũng là vì muốn tự mình xây một “lâu đài gần nước”tiện thể kiếm lấy danh dự, và một vị trí đủ để cô vươn cao…


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play