Căn hộ Tần Thiền đang sống là một căn chung cư nhỏ nằm ngay trung tâm Lâm Thành, cô đã mua nó sau khi trở về nước. 

Diện tích căn chung cư không lớn, nội thất tối giản nhưng gọn gàng. Một phòng ngủ, một phòng làm việc, ánh đèn vàng ấm áp phủ đầy từng góc khiến không gian bớt trống trải.

Tần Thiền không thích sự cô quạnh.

Sau bữa tối, Tần Thiền ngồi dưới sàn trải thảm trong thư phòng, cô đi chân trần, rồi xem một bộ phim mà ngày trước cô từng rất yêu thích. 

Nhưng tối nay chẳng hiểu vì sao, dù âm thanh hình ảnh bộ phim vẫn như cũ mà cô lại không sao tập trung được. Đầu óc cứ ngổn ngang những hình ảnh cũ, nhớ tới những chuyện vụn vặt.

Nhớ lại năm đó, ánh mắt bất lực ấy từng nhìn cô đăm đăm, cùng câu nói khàn khàn:

“Cô thắng rồi. Tôi đồng ý….cô hãy cứu lấy bà ấy đi.”

Sau đó, vẫn là ánh mắt đó nhưng chất chứa thêm sự mỉa mai cay đắng:

“Tần Thiền, trong lòng cô còn thứ gì là không thể quy ra tiền để cân đo nữa không?”

Lúc chia tay, đôi mắt ấy ửng đỏ nhìn cô, vừa nghiến răng vừa cười tự giễu, oán hận đến tột cùng:

“Nếu có thể, tôi thật lòng hy vọng chưa từng quen biết cô.”

Và rồi hôm nay khi vô tình gặp lại, ánh mắt ấy đã trở nên bình thản, sâu không thấy đáy.

Tất cả những ký ức tưởng đã nhạt phai, những cảm xúc tưởng đã bị thời gian phủ bụi, bỗng vì một cuộc chạm mặt bất ngờ mà sống dậy.

Tần Thiền day nhẹ giữa trán, cô thở dài bất đắc dĩ.

Bộ phim chiếu gần đến hồi kết. Nữ chính nghẹn ngào, giọng nói dịu nhẹ vang lên lời tự sự:

“Không thể nghi ngờ gì, điều tốt đẹp rồi sẽ đến. Dù có muộn, nó vẫn là một điều kỳ diệu.”

Tần Thiền khẽ cười. 

Bộ phim đã ra mắt hơn mười năm trước, kết thúc phim mang theo một tia ấm áp và hy vọng khiến người xem yên lòng.

Nhưng điều cô nhớ nhất lại là câu thoại khác…lạnh lùng mà dịu dàng:

“Chúng ta vốn không phải người cùng thế giới. Được gặp một lần, thế là đủ rồi.”

Vậy nên, đừng mong thêm điều gì.

Tần Thiền bật cười tự giễu mình đêm nay đa sầu đa cảm. Cô tắt máy chiếu, đứng dậy rót cho mình một ly rượu vang đỏ, vừa uống vừa bước về phòng ngủ.

Đêm nay, ngay cả giấc mơ cũng trở nên hỗn loạn.

Chỉ là một lần chạm mặt thoáng qua nhưng trong mơ, dường như có tiếng ai đó đang an ủi cô.

Tỉnh dậy, Tần Thiền cũng tự nhủ với chính mình như vậy.

Dù sao thì cả hai cũng chẳng mong gặp lại. Một khi đã cố tránh mặt thì khả năng gặp lại là gần như bằng không.

*****

Ngày hôm sau, dư âm của những giấc mơ chồng chéo cùng ly rượu vang đêm qua khiến Tần Thiền ngủ đến tận chín rưỡi sáng mới dậy.

Ngoài trời vẫn mưa.

Lâm Thành mưa đã không dứt thì thôi, chứ đã mua là đổ xuống ròng rã suốt mấy tháng trời.

Tần Thiền chẳng còn tâm trạng ra ngoài. Cô lười biếng nằm nhà thêm nửa ngày, mãi đến chiều mới miễn cưỡng thay đồ ra cửa. 

Thậm chí Tần Thiền còn chẳng buồn lái xe, vừa hay cô gặp một cặp đôi trẻ tuổi bước xuống taxi ngay trước cổng chung cư, cô liền nhanh chân lên xe luôn.

Nào ngờ đến gần khách sạn thì lại gặp tình trạng  tắc đường. Nhìn hàng xe dài dằng dặc, Tần Thiền lại thở dài. 

Từ hôm qua tới giờ, mọi chuyện cứ xui xẻo không dứt.

Tài xế tấp xe vào dưới cầu vượt, Tần Thiền dứt khoát cầm ô xuống đi bộ.

Dưới cầu vượt, một bé gái đang che chiếc ô cũ kỹ to tướng đứng giữa trời mưa, gió lớn. Trước mặt cô bé là một tấm bạt trải vài món đồ trang sức nhỏ, được đóng gói sơ sài, với mức giá rẻ.

Người qua đường ai nấy đều vội vã đi, chẳng ai thèm ngoái lại nhìn.

Tần Thiền đứng sững lại nhìn cô bé một lúc lâu.

Mưa thế này mà vẫn có người ra bày bán, thật sự không nhiều.

Cô bé cũng chú ý đến cô:

“Chị ơi, chị muốn mua gì không ạ?”

Tần Thiền tiến lại gần, cô liếc qua mấy món đồ nhỏ:

“Sao trời mưa mà em vẫn ra đây ngồi bán một mình thế?”

Cô bé ngước mắt nhìn cô, đôi mắt mở to:

“Mẹ em hôm nay bị sốt, không đi được.”

Tần Thiền nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, cúi đầu chọn một chiếc nhẫn xi bạc, trên bao bì nhựa còn ghi giá “¥9.9”.

Cô tháo bao nhựa, đeo nhẫn vào ngón trỏ thấy rộng quá liền chuyển sang ngón giữa…Vừa vặn.

“Đẹp không?” Tần Thiền hỏi cô bé.

Cô bé nhìn chăm chăm vào tay cô, gật đầu lia lịa.

Tần Thiền mỉm cười, rút vài tờ tiền đưa cho cô bé rồi đứng dậy rời đi.

“Chị ơi, chị đưa dư nhiều tiền quá…” cô bé gọi với theo.

Tần Thiền chẳng ngoảnh lại:

“Thưởng cho em đấy.”

Cô quả nhiên vẫn là một người sống thực tế đến buồn cười.

****

Khi đến khách sạn thì đã là bốn giờ chiều.

Đây là một khách sạn nhỏ thiên về lưu trú bình dân, từng được cô mua dưới danh nghĩa của một bên thứ ba, việc kinh doanh chẳng mấy khởi sắc. Mãi đến khi cô từ nước ngoài trở về, mới bắt đầu đầu tư chăm chút.

Hồi đó, Mạnh Nhân là người phụ trách thiết kế và định hướng phong cách tổng thể cho khách sạn. 

Còn lại từ tài chính, nhân sự đến pháp lý và quan hệ đối ngoại, đều do Tần Thiền tự mình theo sát từng bước.

Sau khi mọi thứ vận hành ổn định, Tần Thiền không cần túc trực ở đây hằng ngày. Nếu không có việc gì đặc biệt, thậm chí cô có thể cả tuần không ghé qua.

Giống như hôm nay, cô chỉ định ghé xem qua một vòng rồi rời đi, cũng là chuyện rất bình thường.

Tần Thiền xử lý xong đống bưu phẩm mới chuyển đến thì chuẩn bị rời khỏi. 

Thường ngày, Mạnh Nhân bận xong việc sẽ đến phòng này nghỉ ngơi một chút, trò chuyện vài câu.

Vừa thấy Tần Thiền, Mạnh Nhân liền nhướn mày:

“‘Cực phẩm mỹ nam’ hôm qua thế nào rồi? Đẹp trai không? Có mê người không?”

Nói xong, ánh mắt cô ấy dừng lại trên ngón tay Tần Thiền, rồi đột ngột há hốc miệng:

“Cầu… cầu hôn rồi à? Bao nhiêu cara thế? Tiến độ tình cảm này nhanh ghê nha!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play