Bộ vest chỉnh tề đã che đi phần nào nét trẻ con của anh, khiến khí chất của anh trở lên trầm ổn và sắc sảo hơn. Lông mày khẽ nhíu, ánh mắt lặng như giếng cổ pha lẫn nét u hoài, từng đường nét gương mặt tựa như được vẽ nên bởi thơ và họa.
Duy chỉ có vành tai trái ửng đỏ như thể đeo khuyên, mang theo một chút khí chất thiếu niên chưa kịp tan.
Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.
Giữa đàn ông trưởng thành và thiếu niên, anh hiện lên như một cám dỗ trí mạng.
Tin tức không có gì đặc biệt, chỉ nói về việc bốn năm trước nhà họ Cố tìm lại được đứa con trai thất lạc nhiều năm. Bản thân anh đã khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng trong lĩnh vực công nghệ cao, công ty vài năm qua đã có quy mô đáng nể.
Hiện giờ còn vừa ký kết hợp tác với một công ty niêm yết tiếng tăm tại Singapore.
Tần Thiền nhìn bức ảnh, cô khựng lại một giây.
Mạnh Nhân ghé sang, mang theo hương nước hoa thoang thoảng:
“Ai vậy?”
“Mớ tin rác vớ vẩn thôi.”
Tần Thiền chẳng mảy may cảm xúc, cô thoát khỏi giao diện tin tức, khóa màn hình đến khi ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Mạnh Nhân.
Cô nhướng mày:
“Cậu nhìn cái gì?”
Mạnh Nhân mím môi, liếc thấy chiếc thẻ ra vào viện dưỡng lão còn cài trên áo blouse mà Tần Thiền quên gỡ:
“Cậu lại đến viện dưỡng lão?”
“ Ừ. ” Tần Thiền cười nhạt:
“Như mọi lần thôi, tớ đến gửi cho “mẹ” tôi vài bức ảnh. Dù gì ông ta cũng cần có thừa thời gian để sám hối.”
Mạnh Nhân mím môi, ánh mắt như có chút đau lòng. Một lúc sau, cô khẽ nói:
“Thiền Thiền, tớ chỉ mong cậu sống thật tốt.”
Tần Thiền nhìn Mạnh Nhân tỏ vẻ mặt ghét bỏ:
“Gì đây, cậu sắp khóc rồi hả?”
“Đi chết đi!!!!!!!”
Tần Thiền phì cười, tay vân vê ống tay áo rồi bỗng gõ nhẹ lên điện thoại:
“À này, dì Mạnh chẳng phải bảo sẽ giới thiệu cho tớ một người “đẹp trai xuất chúng” sao?”
Mạnh Nhân bất ngờ:
“Cậu chịu đi gặp rồi?”
“ Ừ. Dù gì tớ cũng 28 tuổi đầu rồi.”
Tần Thiền đưa mắt nhìn bạn, sau đó lại bật cười lắc đầu. Như Mạnh Nhân từng nói, cô có tiền lại độc thân cũng lâu rồi thì ít nhất bây giờ cũng nên chiều chuộng tinh thần bản thân mình một chút.
“Nhưng mà địa điểm hẹn gặp phải là quán cà phê cạnh bên phòng trà “Tuyền”.”
“Sao lại phải ở đó?”
“Tớ gặp một người đàn ông thì khả năng thành đôi là 50/50. Nhưng định địa điểm ở “Tuyền”, thì xác suất kiếm được tiền là 100%.”
Mạnh Nhân: ……
Cuộc gặp với “người đàn ông cực phẩm” diễn ra lúc 5 giờ rưỡi chiều hôm sau.
Thời tiết âm u, mây đè nặng nhưng mãi không đổ mưa.
Tần Thiền không có việc gì nên cô đến sớm, chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi chờ.
Khoảng 5 giờ 15, một người đàn ông mặc bộ vest với họa tiết đơn giản bước vào, ánh mắt anh ta lướt qua quán rồi dừng lại nơi cô. Giọng anh ta trầm ổn, nhã nhặn:
“Cô Tần?”
Tần Thiền khẽ gật đầu, mỉm cười:
“Anh Trần.”
Anh ta tên là Trần Thần. Riêng về chữ “tuấn mỹ” mà dì Mạnh dùng để miêu tả thì… có lẽ vẫn hơi khác với hình dung và thẩm mỹ của cô.
Trần Thần có đường nét rõ ràng, cằm vuông góc cạnh. Phong thái đĩnh đạc, cư xử lễ độ, lời nói không nhiều nhưng biết cách quan tâm đến cảm xúc của người đối diện.
Người đàn ông như vậy nếu làm bạn trai hay chồng đều rất đáng tin cậy.
Tần Thiền hiếm khi có cảm giác dễ chịu trong buổi hẹn đầu, trong lòng cô bắt đầu nghĩ: đã độc thân nhiều năm thế rồi, có nên thử một lần yêu đương đàng hoàng không?
“Anh Trần làm nghề gì? ” Cô hỏi nhẹ.
“Tôi mới về nước không lâu và hiện tại đang là giám đốc kỹ thuật ở Hoàn Vĩnh.”
Hoàn Vĩnh….
Tay Tần Thiền đang cầm ly cà phê hơi khựng lại, lông mày cau nhẹ.
Đằng sau Hoàn Vĩnh, là nhà họ Cố.
Dù người con trai được họ Cố tìm lại không trực tiếp điều hành Hoàn Vĩnh nhưng các cuộc họp lớn vào giữa và cuối năm, anh đều sẽ tham dự.
Trần Thần lại là giám đốc kỹ thuật, kiểu gì cũng sẽ có lúc dẫn bạn gái đi dự tiệc.
Rắc rối…
Mà cô thì ghét nhất là rắc rối.
Nghĩ vậy, Tần Thiền nghiêng đầu nhìn vào ly cà phê trước mặt Trần Thần:
“Anh Trần thích cà phê có đường sao?”
Dù chưa hiểu chuyện gì nhưng Trần Thần cũng nhận ra có điều gì đó thay đổi, anh ta khẽ gật đầu.
“Tiếc quá, tôi chỉ thích cà phê đen không đường.”
Tần Thiền nhẹ giọng nói.
Trần Thần cười thấu hiểu:
“Vậy chắc chúng ta không hợp.”
“Đúng thế, đáng tiếc thật.”
Cô khẽ thở dài, rồi lấy danh thiếp đưa cho Trần Thần.
“Nhưng tôi sẽ nhớ sở thích của anh. Nếu lần sau anh ghé quán này, tôi sẽ mời.”
Trần Thần nhận lấy danh thiếp, anh ta nhìn thoáng qua rồi ngạc nhiên ngước mắt:
“Danh thiếp của cô…”
“Yên tâm đi, với người suýt thành bạn trai tôi, tấm danh thiếp đó được hưởng ưu đãi không nhỏ đấy.”
Tần Thiền chớp mắt.
Trần Thần sững người, sau đó bật cười:
“Vậy thì buổi gặp hôm nay cũng đáng lắm.”
Khi hai người rời khỏi quán, đã đúng 6 giờ, lúc này ngoài trời bắt đầu lất phất mưa.
Tầng mây sà thấp, không gian giữa những toà nhà cao tầng phủ một lớp sương mờ.
Gió lạnh tràn qua sảnh lớn khách sạn, luồn qua hành lang. Hôm nay Tần Thiền mặc váy mỏng lộ bờ vai, cô khẽ rùng mình vỗ vào tay mình.
Trần Thần thấy vậy liền cởi áo khoác choàng lên vai cô.
Tần Thiền không từ chối, cô mỉm cười hỏi:
“Anh đi đến đây bằng phương tiện gì?”
“Tôi gọi taxi.”
Anh cười có phần lúng túng:
“Vì tôi mới về nước nên chưa quen với tay lái bên trái.”
“Rồi sẽ quen thôi.”
Tần Thiền khẽ đáp, khi câu nói còn chưa dứt…
Cửa khách sạn bỗng bật mở, một cơn gió lạnh lẫn mưa bụi tràn vào cùng với tiếng bước chân.
“Lý tiên sinh, đây là phòng ngài ở mấy ngày tới. Ngài nghỉ ngơi trước, ngày mai Tổng Giám đốc Cố sẽ tiếp tục bàn chuyện hợp tác với ngài.”
Giọng nói đó… quen đến mức khiến Tần Thiền nhíu mày.
Tiếng nói ấy lại vang lên, nhỏ dần ngập ngừng:
“Tổng Giám đốc Cố?…Cố tổng?… Ngài đang nhìn gì… Tần… Tần…”
Tần Thiền ngẩng đầu. Quả nhiên, phía đối diện là một gương mặt vuông vức, tuấn tú, lúc này đang đờ đẫn như thể thấy ma.
So với ký ức của Tần Thiền thì mặt anh ta đã gầy hơn, giọng cũng trầm hơn.
Từ Tuấn Ý.
Bạn cùng khởi nghiệp với Cố Nhượng thời đại học.
Nếu Từ Tuấn Ý có mặt ở đây, vậy…
Ánh mắt Tần Thiền dịch sang, cô chạm ngay một đôi mắt sâu thẳm.
Ánh mắt từng chứa đựng sự hối hận, mệt mỏi và chán ghét, giờ đen đặc không còn chút cảm xúc.
Anh đứng đó, dáng người thon gầy, cao ráo, làn da trắng mịn như ngọc và vẫn là vành tai trái ửng đỏ quen thuộc.
Bộ vest ôm sát thân hình anh, khuy áo sơ mi cài đến tận cổ tạo cảm giác cấm dục đầy kỷ luật.
Người thật còn đẹp hơn trong ảnh.
Giám đốc đại sảnh “Tuyền” chạy tới, ngạc nhiên khi thấy Tần Thiền ở đây, rồi vội chào hỏi:
“Tần tổng, đây là khách bao trọn tầng hôm nay. Cố tiên sinh, Từ tiên sinh, phòng của ngài đã chuẩn bị xong.”
Câu nói kéo Tần Thiền về hiện thực, cô cười khổ trong lòng.
Cô cảm thấy thật “may mắn”.
Về nước gần một năm yên ổn, không ngờ đúng hôm đi xem mắt lại đụng mặt người cũ.
Không…nói đúng hơn, mối quan hệ trước kia của hai người… cũng chẳng gọi nổi là người yêu.
Dù gì cũng là khách hàng quan trọng nên Tần Thiền nở nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu chào hai người:
“Chào Cố tiên sinh, Từ tiên sinh.”
Cố Nhượng hơi chuyển động yết hầu, ánh mắt anh vốn trầm lặng bỗng như bị ném vào một viên đá, khẽ dao động rồi chợt dừng lại trên chiếc áo vest khoác vai cô.
Tần Thiền rút ánh mắt về, cô quay sang Trần Thần nói giọng trầm thấp:
“Mình đi thôi.”