Chương 8: Vết thương (2)
Bạc Vọng cũng không làm khó cậu, khi người bên ngoài đi hết, anh giơ tay giúp Úc Hàm vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ sửa sang lại quần áo, rồi đi ra khỏi chỗ này.
"Nói đi, những vết thương đó, làm sao mà có, với lại, ba người vừa rồi, họ tìm em làm gì?"
Úc Hàm cúi đầu, ánh sáng hắt xuống, để lại một mảng tối phủ lên sườn mặt cậu.
"Úc Hàm, anh đã nói rồi, có khó khăn có thể tìm anh." Bạc Vọng nâng tay lên, đầu ngón tay từ sườn mặt Úc Hàm trượt xuống cằm, nâng đầu cậu lên. Ánh mắt anh không còn ôn hòa như thường ngày, mà tràn đầy tính xâm lược, "Anh không thích em phân rõ ranh giới với anh như vậy."
Hàng mi Úc Hàm rung động như cánh chim, cậu nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: "Bọn họ đến đòi nợ."
Đầu ngón tay Bạc Vọng hơi siết chặt, dùng chút lực, Úc Hàm không phát hiện ra, cậu nhắm mắt nên cũng không thấy vẻ kinh ngạc chợt lóe qua trong mắt Bạc Vọng. Khi mở mắt ra, Bạc Vọng đã trở lại bình thường.
"Mẹ em thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền, bà ấy bỏ trốn, những người đó đến tìm em trả nợ thay." Sau khi nói ra câu đầu tiên, những câu tiếp theo của Úc Hàm dường như không còn khó mở miệng nữa, cậu nói rất bình tĩnh.
Đối với giấc mơ kỳ lạ trước đó, Bạc Vọng thực ra vẫn luôn nghi ngờ. Khi nhìn thấy ba người kia, anh cũng mơ hồ đoán ra, nhưng chỉ trong nháy mắt ý nghĩ đó đã tan biến, hay nói cách khác, anh không muốn nghĩ theo góc độ đó -- thế giới này và cuốn tiểu thuyết kia, có mối liên hệ với nhau.
Thử nghĩ mà xem, nếu anh không xuất hiện sớm, liệu Úc Hàm có thật sự sẽ trở thành nhân vật đáng thương như trong tiểu thuyết không. Trước đó, anh chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp “nếu” này.
Hiện tại một số tình tiết lại trùng khớp một cách kỳ lạ.
Bạc Vọng: "Vết thương là do đâu?"
Úc Hàm khẽ mím môi: "Đi cầu thang bị ngã."
Bạc Vọng bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu.
Nửa câu đầu là thật, câu sau là nói dối.
"Sao lại bất cẩn như vậy." Bạc Vọng xoa xoa tóc Úc Hàm. Tóc cậu rất mềm mại, tựa như một vật nhỏ ngoan ngoãn.
Anh nói thêm: "Em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em."
Úc Hàm há miệng muốn nói.
Bạc Vọng: "Bạn bè với nhau, không cần tính toán nhiều như vậy."
Úc Hàm không bị những lời này lừa gạt, tỉnh táo lắc đầu: "Anh không cần như vậy, em..."
"Biết anh đối tốt với em như vậy, sau này --" Bạc Vọng dừng lại một chút, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc. Úc Hàm cũng không khỏi nghiêm túc theo, đột nhiên lại thấy anh cười, "Em cũng phải đối tốt với anh một chút, được rồi, đi làm đi."
Bạc Vọng để Úc Hàm trở lại làm việc, còn không quên nói với cậu rằng anh đã mua cơm cho cậu rồi.
Úc Hàm đi rồi, khóe miệng anh dần dần phai nhạt, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
…...
Buổi tối, sắc trời ảm đạm, Bạc Vọng ngồi ở bàn làm việc, nhắn tin cho vài người, nhờ họ làm việc. Trong giới của họ, anh không thiếu nhất là mối quan hệ.
Trong cuốn tiểu thuyết mà anh mơ thấy, mẹ Úc Hàm sau này còn xuất hiện, bà ta biết Úc Hàm và tên công tử nhà giàu ngốc nghếch lắm tiền Thẩm Lâm ở bên nhau, còn từng đến dây dưa với cậu.
Một người phụ nữ thiếu nhiều tiền như vậy, hoảng loạn bỏ trốn, thì có thể đi đâu được. Khoản nợ đó không phải ngày một ngày hai mà thành, việc bà ta bỏ trốn chỉ có thể nói, bà ta thật sự không còn một đồng nào. Thậm chí còn đến chỗ chủ nhà lấy lại tiền đặt cọc thuê nhà, bà ta chắc hẳn không đi được xa.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng xanh mờ ảo từ máy tính chiếu lên mặt Bạc Vọng. Khuôn mặt tuấn mỹ khi không cười, so với vẻ ôn hòa ban ngày, càng hiện lên sự lạnh nhạt vô tình. Anh chống cằm nhìn màn hình máy tính, cốt truyện tiểu thuyết và hiện thực đan xen trong đầu.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh. Vẻ lạnh nhạt trên mặt Bạc Vọng rút đi, anh tắt máy tính đi ra ngoài.
Đèn phòng khách sáng trưng, Úc Hàm đang rót nước uống trong bếp. Bạc Vọng liếc mắt, tìm thấy hộp thuốc trong tủ phòng khách. Đợi Úc Hàm ra, anh gọi Úc Hàm lại, bảo cậu ta nằm sấp trên ghế sofa.
Úc Hàm thấy đồ trong tay anh, liền hiểu anh muốn làm gì.
"Có cần cởi quần áo không?" Cậu hỏi, trong tay vẫn cầm ly nước.
Bạc Vọng nhướng mày: "Cởi ra càng tốt, để anh xem trên người em còn ngã chỗ nào nữa không."
"Được rồi." Úc Hàm không quá ngượng ngùng, lập tức đi đến bàn trà, đặt ly nước xuống, giơ tay kéo vạt áo cởi ra ngay.
Cậu vừa tắm xong, trên người tỏa ra mùi hương thanh mát, tóc còn hơi ướt. Sau lưng là những vết bầm xanh đỏ đan xen, mảng ở eo bên sườn là rõ nhất, nhưng không giống bị người đánh, mà lại như bị va vào đâu đó.
Bạc Vọng đổ nước thuốc vào lòng bàn tay, chuẩn bị xoa vết bầm cho cậu.
Úc Hàm nằm sấp trên ghế sofa, thân thể thiếu niên mảnh khảnh, gầy đến nỗi xương bả vai cũng hiện lên rõ ràng. Khi lòng bàn tay Bạc Vọng áp lên, anh cảm thấy cơ thể cậu khẽ cứng lại.
Anh nói: "Sẽ hơi đau một chút."
"Ừm." Úc Hàm khẽ đáp.
Bạc Vọng bắt đầu xoa nhẹ, Úc Hàm kêu lên một tiếng, hình như có chút ngượng ngùng, cậu nắm chặt quần áo trong tay, nhỏ giọng nói: "Có thể nhẹ hơn một chút không?"
"Nhẹ hơn thì hiệu quả không tốt." Bạc Vọng tuy nói vậy, nhưng tay vẫn giảm bớt lực độ.
Úc Hàm cắn răng, đầu ngón tay khó nhịn cuộn tròn lại.
Hai người im lặng rất lâu, Bạc Vọng đột nhiên mở miệng hỏi: "Thật sự là do ngã sao?"
Úc Hàm nhắm mắt tránh đi một chút, im lặng hai ba giây, "Ừm" một tiếng. Vì thế Bạc Vọng cùn không hỏi lại nữa.
"Tối mai anh ra ngoài chơi, đi cùng không?" Bạc Vọng đổi chủ đề.
Úc Hàm chớp chớp mắt, khi nói chuyện có vẻ thấp thỏm bất an: "Em có thể đi cùng sao?"
"Đương nhiên." Bạc Vọng nói, "Cũng có người em quen."
Anh nói vậy, Úc Hàm đại khái đã biết anh sẽ đi chơi với ai, đơn giản là những nhóm phú nhị đại có tiền, có quyền. Không biết xuất phát từ nguyên do gì, cậu cũng không từ chối.
---
Tác giả có điều muốn nói:
Úc Hàm: Hức hức
Bạc Vọng: Thật đáng thương