Chương 9: Cô vợ nhỏ (1)
Đêm khuya tĩnh lặng, không ai mở miệng khiến phòng khách dần trở nên yên lặng. Chỉ còn lại tiếng động rất khẽ khi Bạc Vọng xoa bóp vùng da của thiếu niên đến ấm nóng rồi mới dừng lại.
Anh đứng dậy rửa tay, trở vào thấy Úc Hàm vẫn còn nằm sấp trên ghế sô pha liền nói: “Được rồi, đi ngủ thôi.”
Úc Hàm vùi mặt vào hai cánh tay, chỉ để lộ mái tóc đen trên đỉnh đầu. Giọng nói của cậu nghe hơi nghèn nghẹt: “Em nằm thêm một chút…”
Khoảng hai giây sau, cậu nói thêm: “Đau.”
“Ngủ sóm một chút.” Bạc Vọng nói, đi ngang qua sô pha rồi về phòng.
Úc Hàm nghe thấy tiếng cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại, mới từ sô pha lồm cồm bò dậy. Cậu nhìn xuống vị trí đang nhô lên trên người mình, ngẩn ngơ xuất thần gần nửa phút, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, xách theo quần áo đứng dậy về phòng.
---
Hơn 8 giờ tối hôm sau, Úc Hàm thực sự đi cùng Bạc Vọng đến buổi tụ tập của họ.
Trong đêm tối, ánh đèn rực rỡ từ căn biệt thự hắt ra ngoài. Bạc Vọng lái xe, xuyên qua những tán cây rậm rạp, đến bên ngoài biệt thự. Căn biệt thự này là nơi họ dùng để tổ chức tiệc tùng đặc biệt. Bạc Vọng có mối quan hệ rất tốt, nên không hề xa lạ đối với nơi này.
Còn chưa tiến vào cổng, đã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động náo nhiệt bên trong. Khi Bạc Vọng dẫn Úc Hàm bước vào, đã có người chú ý tới. Dọc đường đi, không ngừng có người chào hỏi anh, rồi sau đó càng nhiều người chú ý đến anh hơn.
Bọn họ dần tụ tập lại, ồn ào.
“Bạc thiếu, cuối cùng cũng gặp anh rồi!”
“Vọng ca, hôm nay đến muộn thế!”
Không ít người khi nhìn thấy Úc Hàm bên cạnh Bạc Vọng đều ngây người ra. Trong số họ, có người biết Úc Hàm, cũng có người không biết. Ở buổi tụ tập này đều là người quen, chỉ có Úc Hàm là một gương mặt lạ.
Bạc Vọng giới thiệu một lượt, thành thạo ứng biến việc này, cũng dễ dàng hóa giải tình huống bị chuốc rượu. Anh đặt tay lên vai Úc Hàm, nhìn qua là biết mối quan hệ không tệ.
Anh nửa đùa nửa thật nói: “Người của tôi đấy, mấy cậu đừng có mà bắt nạt người ta.”
“Sao có thể được chứ!”
“ Vọng ca, anh nghĩ chúng em là người thế nào vậy!”
“Đúng đó đúng đó.”
Ánh mắt Úc Hàm lướt qua từng gương mặt nửa lạ nửa quen xung quanh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nghiêng của Bạc Vọng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nghiêng ấy với nụ cười hiền hòa dường như được phủ một lớp ánh sáng, trông không giống thật.
Người của tôi…
Úc Hàm kéo vạt áo Bạc Vọng, nép về phía sau anh.
Bạc Vọng nhận ra sự bất an của cậu: “Được rồi được rồi, làm gì thì làm đi, cả đám người tụ lạo ở đây, không khí đều muốn loãng.”
Mấy thiếu niên cười hì hì chen chúc một đám, rồi lại ầm ầm tản ra.
Ở một đầu bàn bi-a khác, còn có vài thiếu niên không đến xem náo nhiệt. Thiếu niên mặc áo khoác bóng chày màu đỏ đội mũ đen che kín nửa trên khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm gầy guộc, môi mím chặt, khí chất nhìn qua đã không dễ chọc.
Thiếu niên tựa vào bàn bi-a, nhai kẹo cao su trong miệng, hai tay đút túi. Cách đó không xa, chính là chỗ đám nguời vừa tụ tập lại tản ra. Ánh mắt sâu thẳm của cậu nhìn chằm chằm vào trung tâm đám đông.
“Thẩm Lâm.” Có người vỗ vai cậu, cười hì hì nói: “Không ngờ cậu cũng đến, tôi còn tưởng có Bạc thiếu ở đây, cậu sẽ không đến.”
Thẩm Lâm mặt không cảm xúc liếc người bên cạnh một cái, thờ ơ nhấm nháp kẹo cao su trong miệng, má phồng lên. Ngay khi người bên cạnh nghĩ cậu sẽ không đáp lời, chuẩn bị nói sang chuyện khác thì Thẩm Lâm mở miệng.
“Dựa vào cái gì mà hắn ở đây thì tôi không thể đến, tôi sợ hắn sao?” Giọng điệu của cậu rất tệ, khiến người khác chỉ biết cười khan.
“Aiz, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, ngày thường không phải nếu có anh ta thì cậu đều không đến sao? Không phải tôi nói chứ, tại sao cậu lại ghét hắn như vậy?”
Thẩm Lâm khẽ nhếch mép: “Giả.”
“Hả?”
“Tôi đang nói hắn, sống quá giả tạo.” Thẩm Lâm nắm chặt tay trong túi, giọng điệu đầy vẻ chán ghét: “Ghê tởm.”
Người bên cạnh cậu theo bản năng hỏi: “Vậy sao cậu còn đến?”
Thẩm Lâm: “……”
“Không đúng không đúng, anh ta không phải tốt lắm sao? Giữa các cậu có phải có hiểu lầm gì không?”
Thẩm Lâm ngậm miệng không nói nữa.
Bạc Vọng dẫn Úc Hàm đi dạo một vòng, có người gọi Bạc Vọng qua chơi. Bạc Vọng nhìn về phía Úc Hàm, dò hỏi: “Muốn đi cùng không?”
“Anh đi đi.” Úc Hàm khẽ cười lắc đầu.
Một thanh niên với ngũ quan đoan chính từ bên cạnh Thẩm Lâm ló đầu ra: “Thế nào, tôi còn có thể ăn thịt cậu ấy sao.”
Anh ta là một trong số những người bạn chơi cùng thời cấp ba với Bạc Vọng, tên là Trâu Viễn. Ở trường của họ, phần lớn đều là bạn học từ cấp hai lên cấp ba, vì vậy Bạc Vọng và Trâu Viễn cũng coi như lớn lên cùng nhau.
Trâu Viễn so với những người khác đáng tin cậy hơn nhiều, tính cách quả thực là Bồ Tát sống.
Bạc Vọng đối xử với bất kỳ ai cũng rất ôn hòa, bởi vì anh chưa từng có cảm xúc quá mãnh liệt với bất kỳ ai. Anh sẽ phân tích phản ứng của người khác để phán đoán mình nên làm gì, vì khi mâu thuẫn xảy ra, đối với anh thì đây gần như là rắc rối.
Còn sự ôn hòa của Trâu Viễn, đó là do tính cách anh ấy thực sự tốt.
“Sao có thể chứ,” Bạc Vọng cười nói, “Vậy tôi qua đó nhé.”
“Đi đi đi đi,” Trâu Viễn vẫy tay.