Chương 1: Giấc mơ (1)
Bạc Vọng lần đầu tiên nhìn thấy Úc Hàm là vào một ngày mưa khi cậu còn học cấp ba.
Đêm hôm đó, thành phố Y đổ một trận mưa lớn, ngoài đường chỉ lác đác vài chiếc xe đang chạy.
Bạc Vọng ngồi ở ghế sau xe, những hạt mưa liên tục đập vào cửa kính.
Tài xế lái xe đến ngã tư, vừa lúc đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ. Trong lúc chờ đợi, Bạc Vọng chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, những hạt mưa nối đuôi nhau tạo thành những hàng dài dưới ánh đèn đường. Cậu ngáp một cái, vô tình nhìn thấy một bóng dáng ngồi trước cửa hàng tiện lợi.
Không biết phải diễn tả cảm giác lúc ấy thế nào, Bạc Vọng chỉ cảm thấy bóng dáng gầy gò ấy, toát lên vẻ chật vật, thê lương, như chó nhà có tang . Người ấy ôm cặp sách, ngồi trong bóng tối trước cửa hàng tiện lợi, đến cả ánh đèn phía sau cũng không thể chiếu sáng lên được người cậu, vừa tĩnh mịch lại vừa trầm lắng.
Rõ ràng nhìn chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng lại giống như một ông lão tuổi đã xế chiều, trông chẳng hề có chút tinh thần phấn chấn nào mà một thiếu niên nên có.
Đèn đỏ dừng bao lâu, Bạc Vọng liền nhìn bấy lâu. Cho đến khi đèn xanh sáng lên, tài xế khởi động xe, Bạc Vọng liền lên tiếng, cậu nói muốn mua chút đồ, bảo tài xế tìm chỗ đậu xe.
Sau đó, cậu bung dù xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi, tùy tiện mua vài món ăn vặt. Khi bước ra, bóng dáng nhỏ bé kia vẫn còn cuộn tròn trên ghế dài.
Mưa lớn, gió cũng thổi mạnh, cả người cậu ấy đều ướt sũng.
Bạc Vọng lại gần, thấy rõ mặt thiếu niên, là một khuôn mặt rất xinh đẹp. Cả khuôn mặt đều tái nhợt, môi cũng không lộ một chút sắc hồng nào.
Khi Bạc Vọng tiếp cận, cậu ấy cảnh giác nhìn về phía Bạc Vọng, một đôi mắt tựa như sói con. Rõ ràng đã yếu ớt đến như vậy, nhưng vẫn cố tỏ ra hung hăng.
Bạc Vọng cười hỏi: “Bạn nhỏ, bao lớn rồi? Sao không về nhà?”
Bạn nhỏ không trả lời cậu.
Bạc Vọng cầm dù, tiến lại gần hơn hỏi “Lạnh không?”
Khi anh kề sát dù vào, nhóc sói con mím mím môi, ôm cặp sách đứng dậy định bỏ đi. Bạc Vọng giữ cậu lại, nhưng không ngờ thiếu niên này yếu ớt đến mức chưa kịp dùng sức, đã ngất xỉu.
Chiếc dù của Bạc Vọng rơi xuống đất. Cậu đỡ lấy thiếu niên, mới nhận ra thân hình dưới lòng bàn tay mình gầy đến nhường nào. Vòng eo dưới lớp quần áo rộng thùng thình ấy, anh có thể ôm trọn nó chỉ bằng một tay.
Hơi thở của thiếu niên nóng rực, nhiệt độ trên trán cũng muốn phỏng tay. Người cậu ấy ướt sũng, hiển nhiên là bị sốt đến ngất đi, cũng không biết đã dầm mưa bao lâu rồi.
Chú Lưu tài xế bung dù xuống xe, khi đến bên cạnh Bạc Vọng, liền nhìn thấy thiếu niên, còn tưởng rằng anh bị ăn vạ.
Bạc Vọng chỉ khẽ cười rồi nói, “Chú Lưu, người này ngất xỉu trước mặt cháu, cũng không thể mặc kệ được.”
Vì thế, anh đưa thiếu niên về nhà, gọi bác sĩ gia đình đến truyền nước. Đêm đó, bố anh biết tin anh đưa một thiếu niên xinh đẹp về nhà thì tức giận không thôi, gọi điện thoại mắng không nên thân.
Bạc Vọng lại vui mừng không thôi.
Hai ngày trước, anh đã come out với gia đình, rằng anh thích đàn ông. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là “đứa con hoàn hảo” trong nhà, không có bất kỳ khuyết điểm nào. Dù là đối nhân xử thế, hay thành tích học tập, anh đều có thể làm thật tốt, bỏi vậy mà họ không chấp nhận được con mình có một chút khiếm khuyết nào.
Chỉ mới đưa một người về thôi, mà bố anh đã tưởng tượng đến dạng gì rồi.
Ngày hôm sau, khi thiếu niên tỉnh dậy, điều đầu tiên là muốn rời đi. Trước khi đi còn muốn thay lại quần áo của chính mình, tiếc là chúng đều ướt sũng, bị dì giúp việc mang đi giặt rồi.
Bạc Vọng lần thứ hai nhìn thấy cậu ấy, là ở trường học.
Thiếu niên bị bắt nạt, trông đánh thương vô cùng.
Vì thế, anh liền ra tay giúp đỡ.
Sau đó, anh thường xuyên nhìn thấy cậu ấy ở trường. Trước đây không để tâm thì dù có đi ngang qua cũng chẳng chú ý, nhưng một khi đã để ý, anh dường như luôn có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên trong trường học.
Đây là một trường quý tộc công lập, thiếu niên thi đỗ vào đây nhờ thành tích xuất sắc, được miễn học phí, năm nay mới chỉ lớp mười.
Cuộc sống học tập của những cậu ấm cô chiêu quá mức nhàm chán, thế nên họ tự tìm kiếm niềm vui cho bản thân mình, thiếu niên chính là trò vui của họ lúc rảnh rỗi. Không phải vì cậu ấy gây chuyện, cũng không phải cậu ấy đắc tội với ai, chỉ là cậu ấy và bọn họ không hợp, nên bị nhắm đến.
Bạc Vọng giúp cậu ấy lần tứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba… Dần dần chính anh cũng không nhớ rõ nữa. Anh cứ như đang chơi một trò chơi công lược, từng bước, từng bước tiến vào lãnh địa của thiếu niên.
Trên người thiếu niên mang theo một loại khí chất đặc biệt, khiến anh luôn bất giác bị thu hút, hệt như cỏ dại vươn mình từ kẽ đá, kiên cường lại bất khuất, vẻ ngoài cũng là một dạng cảnh đẹp ý vui.
Sau này, thiếu niên ấy nói với anh, cậu ấy tên là Úc Hàm.
Mối quan hệ của họ dần dần gần gũi hơn. Thiếu niên bắt đầu nở nụ cười trước mặt anh, nụ cười rất nhẹ, giống như mèo hoang nằm dưới đất để lộ chiếc bụng mềm mại, khiến người ta không khỏi muốn vuốt ve bộ lông của nó.
Úc Hàm rất đơn giản, người đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ đối xử tốt với người đó. Bạc Vọng không hiểu rõ hoàn cảnh trưởng thành của Úc Hàm, chỉ biết khi trường có kỳ nghỉ, Úc Hàm rất ít về nhà. Khi Bạc Vọng phát hiện ra chuyện này, liền đưa người về nhà, dọn riêng cho cậu ấy một căn phòng khách.
Thu lưu một chú mèo hoang đáng thương, điều này đối với anh, dễ như trở bàn tay.
--
Dài quá , một chương gần 2k7 từ nên xin phép cho tui tách chương để dễ beta nhaa :>