Chương 7: Vết thương (1)
Sau khi vô tình làm rơi khay vào buổi sáng, Úc Hàm không nói chuyện nhiều với Bạc Vọng nữa, cứ né tránh anh. Lúc này, tránh cũng không tránh được, nước mắt cứ thế trào ra từ khóe mắt.
Bạc Vọng hơi bất đắc dĩ lau đi nước mắt cho cậu, "Em không muốn nói thì anh không hỏi là được, khóc cái gì."
"Học trưởng..." Úc Hàm lẩm bẩm kêu lên.
Bạc Vọng giơ tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, ý trấn an. Nào ngờ, Úc Hàm liền nhân tiện ngả người về phía trước, đầu dựa vào lòng ngực anh. Bàn tay Bạc Vọng vốn định vỗ vai cậu, giờ lại dừng trên xương bả vai.
Bạc Vọng ngây người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên vỗ vỗ lưng cậu.
Úc Hàm rũ đầu, trán tựa vào vai anh, cơ thể khẽ run rẩy. Thân hình thiếu niên mảnh khảnh, tái nhợt và yếu ớt, Bạc Vọng có thể dễ dàng ôm trọn lấy.
Khi Bạc Vọng ôm cậu vào lòng, anh mới phát hiện cậu ta còn nhỏ bé, yếu ớt hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, tựa như một cành hoa kiều diễm mong manh, giờ phút này lại rũ bỏ hết những chiếc gai sắc nhọn.
Thiếu niên ban đầu thử kéo vạt nhẹ vạt áo anh, thấy anh không gỡ ra, cũng không kháng cự, từ từ vòng hai tay qua eo anh, vùi đầu vào vai, lặng lẽ rơi lệ.
Hơi thở ấm áp của cậu phả vào vai và cổ Bạc Vọng. Dù cậu đã cố gắng kiềm chế, Bạc Vọng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở gấp xen chút nức nở của cậu.
Chậc, đáng thương thật.
Bạc Vọng không keo kiệt trấn an cảm xúc của cậu, giống như đối xử với thú cưng được nuôi trong nhà, cảm thấy nó đáng thương, cũng sẽ đau lòng, nhưng tuyệt nhiên không phải là kiểu đồng cảm như thể đây từng là nỗi đau mà mình đã trải qua.
Một mỹ nhân lộ ra vẻ yếu ớt như vậy, đúng là khiến người ta yêu mến.
Tay anh vô tình chạm vào bên hông trái của Úc Hàm, cơ thể Úc Hàm chợt căng cứng, trở nên cứng đờ, tiếng thở dốc cũng tạm dừng vài giây, kìm nén kêu rên một tiếng, hít một hơi khí lạnh, buông tay nắm vạt áo Bạc Vọng ra, rời khỏi lòng anh, lùi lại hai bước.
Sự bất thường của cậu, Bạc Vọng tất nhiên đã nhận ra.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt Úc Hàm dao động, tránh né tầm mắt của anh, giọng nói nhỏ nhẹ, ấp úng: "Em không sao."
"Úc Hàm, đừng cậy mạnh." Khi Bạc Vọng nói câu này, giọng điệu đã không còn bao nhiêu ấm áp.
Úc Hàm: "Em... không sao đâu."
Giọng Bạc Vọng mang theo vài phần cưỡng chế: "Nghe lời."
Úc Hàm biết không thể lừa gạt được, Bạc Vọng về cơ bản là một người rất nhạy bén, chỉ cần anh muốn, là có thể dễ dàng nhìn thấu những chuyện mà Úc Hàm muốn che giấu.
Úc Hàm chậm rãi xoay người lại, quay lưng về phía Bạc Vọng, trước mặt là bức tường bóng loáng, lờ mờ có thể nhìn thấy thân ảnh phía sau. Cậu thậm chí không cần quay đầu, chỉ cần nghiêng đầu sang trái là có thể thấy Bạc Vọng đang đứng cạnh bồn rửa tay trong gương.
Nhưng cậu không nhìn, cậu chỉ rũ mắt nhìn những lát gạch men dưới đất, thần sắc mờ mịt không rõ, bàn tay rũ ở bên người nắm chặt rồi lại buông lỏng.
Cậu nghe thấy Bạc Vọng bất lực khẽ thở dài.
Sau đó, anh từ phía sau bao phủ lấy cậu. Úc Hàm chợt ngước mắt, đồng tử co chặt, khóe mắt vẫn còn hồng hồng, trông như muốn nói nhưng lại thôi.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông xuyên qua áo sơ mi bao quanh lấy cậu, một đôi tay vòng qua người cậu, dừng lại trước ngực cậu, những ngón tay thon dài cởi từng cúc áo sơ mi của cậu ra, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý chạm vào làn da, khiến Úc Hàm như bị bỏng.
Cậu nắm lấy cổ tay người đàn ông, trên mặt mang theo vài phần mờ mịt: "Học trưởng, anh... làm gì vậy?"
"Để anh nhìn thử xem." Bạc Vọng nói.
Úc Hàm bản năng hỏi lại: "Xem cái gì?"
Bạc Vọng bị cậu nắm một bàn tay, anh dùng tay còn lại di chuyển đến vị trí thắt lưng phía sau Úc Hàm, chỉ vào chỗ vừa rồi mà anh chạm vào khiến Úc Hàm phản ứng bất thường, nói: "Chỗ này."
Úc Hàm vẫn chưa buông tay.
Bạc Vọng nói: "Em tự cởi cũng được."
Úc Hàm nghe vậy đột nhiên rụt tay lại, không biết nên đặt vào đâu.
Bạc Vọng cởi được một nửa cúc áo sơ mi, liền vén vạt áo của cậu lên. Quả nhiên, thấy một mảng bầm tím xanh đỏ, khiến làn da trắng nõn càng thêm chói mắt.
"Bọn họ đánh em?" Giọng Bạc Vọng nghe không chút cảm xúc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ Úc Hàm bị thương.
Úc Hàm cắn môi, hồi lâu mới nói: "Không phải bọn họ."
"Ai làm?" Bạc Vọng không chạm nhiều, anh buông vạt áo Úc Hàm xuống.
Úc Hàm định mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cậu nhìn về phía Bạc Vọng.
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Úc Hàm lại quần áo xộc xệch. Bạc Vọng vừa định nhắc nhở Úc Hàm chỉnh lại một chút, Úc Hàm liền nắm chặt tay anh, trong lúc hoảng loạn lại lộ ra sự cố ý, trực tiếp kéo anh trốn vào trong ngăn nhà vệ sinh, mà Bạc Vọng cũng chọn cách phối hợp.
Tiếng nói chuyện và cười đùa truyền đến từ bên ngoài, trong đó có người đi giày da, bước chân trên sàn nhà phát ra tiếng "lộc cộc".
"Vãi nồi, đúng là đỉnh thật, tao chỉ lén lên khu trò chơi để chơi game thôi mà cũng có thể gặp bạn gái tao, suýt nữa thì toi đời rồi."
"Mày sợ cái gì, chơi game chứ có phải ra ngoài ăn chơi lêu lỏng đâu."
"Ài, mày không hiểu đâu, tao nói với cô ấy là hôm nay tao đi làm, cô ấy mà biết tao vì chơi game mà không đi cùng cô ấy..."
Bên ngoài hai người vẫn đang nói chuyện, bên trong ngăn, Úc Hàm căng thẳng nắm chặt cổ áo thun của Bạc Vọng, phần vải trước ngực của anh đều bị nắm đến nhăn nhúm.
Bạc Vọng cảm thấy rất thú vị, khóe môi cong lên cười khẽ, tay đặt lên eo cậu, dùng chút lực kéo về phía mình, cả người Úc Hàm đều dán chặt vào người anh.
Anh ta cúi đầu ghé sát vào tai Úc Hàm hỏi: "Em đang sợ cái gì?"
Tim Úc Hàm đập lỡ một nhịp.
"Bị người khác nhìn thấy, sẽ hiểu lầm." Úc Hàm hơi ngẩng cằm, bắt chước ngữ khí của anh trả lời.
"Thế thì em trốn vào đây cài lại quần áo không phải được rồi sao." Bạc Vọng rũ mắt, ánh mắt rơi xuống vành tai ửng hồng của Úc Hàm, dừng lại một chút, hỏi, "Tại sao lại muốn kéo anh vào?"
Úc Hàm á khẩu không trả lời được.
Xác thật, việc cậu kéo Bạc Vọng vào, càng khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, dễ gây hiểu lầm hơn, giống như đang làm... chuyện không thể nói ra.
Cậu liền chột dạ, mất đi vẻ bình tĩnh, cũng là cậu chủ quan, lộ ra tấm chân tình.
Cậu không trả lời, Bạc Vọng cũng không tiếp tục hỏi nữa, dịu dàng, kiên nhẫn chờ cậu sắp xếp lại suy nghĩ.
Người bên ngoài đến rồi lại đi, phòng vệ sinh cũng khôi phục sự yên tĩnh, nhưng dường như cũng không hoàn toàn yên tĩnh đến vậy, Úc Hàm nghe thấy tiếng tim mình đập, to như thể đang phát ra từ loa, rõ ràng đến vậy.