Chương 6: Lỗ Tai (2)
Bạc Vọng ăn xong bữa trưa, còn đóng gói hai phần, một phần cho Úc Hàm, một phần cho cô gái làm cùng với Úc Hàm. Anh mang đồ ăn đến, không thấy Úc Hàm, liền đưa một phần cơm cho cô gái kia trước.
Anh tươi cười hỏi: "Úc Hàm đâu rồi?"
"Em đang định nói với anh đấy, vừa rồi có ba người đến, cao to vạm vỡ, nói là tìm Úc Hàm có việc. Úc Hàm bảo em đợi anh về thì nói với anh một tiếng, bảo anh đợi ở đây, cậu ấy lát nữa sẽ về."
Bạc Vọng nghe vậy khựng lại.
Úc Hàm thường ngày không có bạn bè gì, càng miễn bàn đến việc có tận ba người, lại còn cao to vạm vỡ.
"Bọn họ đi hướng nào?" Bạc Vọng hỏi.
"Phía bên kia."
Bạc Vọng lại hỏi đi được bao lâu, sau khi có câu trả lời, anh đặt hai phần cơm trưa xuống: "Cái này cứ để đây đi, anh qua xem sao."
Anh ra khỏi cửa hàng, vừa đi vừa tìm, cầu thang và thang máy đều ở phía bên kia, nếu muốn đi thang máy thì phải đi một vòng lớn. Nếu họ đi về phía này, khả năng đi xuống hoặc đi lên không cao lắm. Phía bên này thì mấy cửa hàng đều là tiệm trà sữa và tiệm cơm. Ở bên ngoài cũng không thấy bóng dáng của Úc Hàm, chỗ thích hợp để nói chuyện hiện tại, chỉ có một nơi duy nhất --- nhà vệ sinh.
Vào thời điểm này, nhà vệ sinh cũng không có mấy người.
Bề mặt đá cẩm thạch bóng loáng, cửa nhà vệ sinh nam còn đặt một tấm biển nhắc nhở màu vàng "Nhà vệ sinh đang bảo trì, tạm ngừng sử dụng". Cửa nhà vệ sinh đóng kín, Bạc Vọng đứng ở cửa một lát, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh nói chuyện, dù không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe ra ngữ điệu lên xuống phập phồng của người nói, nhưng không mấy thân thiện.
Trong nhà vệ sinh, gã đô con tay đầy hình xăm nắm lấy cổ áo thiếu niên, đẩy cậu vào tường: "Bọn tao cũng không muốn gây phiền phức cho mày, nhưng mày nói xem, mẹ mày chạy rồi, bọn tao chỉ có thể tìm mày đúng không?"
Úc Hàm cúi đầu: "Tôi không có tiền."
"Không có tiền? Nghe nói mày học ở cái trường quý tộc gì đó, bản lĩnh lớn lắm mà, tùy tiện nịnh bợ một thằng công tử nhà giàu không phải là được rồi sao? Ha, đừng lừa mấy anh em bọn tao."
Lúc này, bên ngoài Bạc Vọng giơ tay, gõ gõ cửa: "Có ai không?"
Bên trong đột nhiên yên lặng.
Úc Hàm nghe thấy giọng Bạc Vọng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Gã đàn ông vạm vỡ buông cổ áo Úc Hàm ra, giơ tay xoa xoa cái đầu trọc bóng loáng của mình, "Mẹ nó, sao lại có người đến?"
Úc Hàm nắm chặt tay rũ xuống hai bên chân, "Cho tôi chút thời gian."
Ba người nhìn cậu một cái.
"Được thôi, anh em bọn tao cũng không phải người không biết nói lý. Mày trả được tiền thì mọi chuyện đều dễ nói. Cho mày một tuần, đừng làm bọn tao khó xử." Hắn ta nói đầy ẩn ý.
Bọn họ hăm dọa một phen, rồi đi về phía cửa. Úc Hàm cúi đầu, nghiến răng, khẽ bật ra tiếng rít nhỏ. Cậu đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước, rồi vốc một vốc nước rửa mặt, kìm nén cảm xúc u ám trong mắt, một lần nữa bình tĩnh lại.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, ba người lần lượt đi qua trước mặt Bạc Vọng. Bạc Vọng dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, vẫn không thấy Úc Hàm bước ra, anh mới buông tay đi vào nhà vệ sinh.
Úc Hàm đứng trước bồn rửa tay, đối mặt với gương, trên mặt tường giọt nước thi nhau rơi xuống, khóe mắt ửng hồng, trong mắt yếu ớt, nhưng lại cố tình tỏ ra kiên cường, rõ ràng là vẻ ủy khuất sau khi bị bắt nạt nhưng lại muốn che giấu, giống như một con thú non bị thương.
Thấy Bạc Vọng bước vào, cậu liền quay mặt đi, tránh né ánh mắt đối phương. Bạc Vọng nhướn mày, trạng thái này của cậu khiến anh có chút quen thuộc, gần như trong ba giây đã biết tại sao lại quen mắt.
Vào năm anh học lớp 12, lần đầu tiên anh bắt gặp Úc Hàm bị cô lập và bắt nạt ở trường, người này cũng như vậy, trước mặt người khác sẽ không bao giờ bộc lộ ra mặt yếu ớt, chỉ khi ở một, lại tự liếm láp vết thương.
Bạc Vọng nâng cằm cậu lên, đem mặt cậu hướng về phía mình, tránh cũng không thể tránh. Anh nhìn khóe mắt ửng đỏ của cậu, đầu ngón tay vô thức vuốt ve làn da bên dưới.
"Khóc à?"
Úc Hàm cũng không giãy giụa, đôi mắt long lanh nhìn Bạc Vọng, giọng nói hơi khàn: "Không có."
Khẩu thị tâm phi.
Bạc Vọng khẽ thở dài, bàn tay chạm vào má cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve phần đuôi mắt, tựa như vuốt ve một chú mèo hung dữ, không một chút ám muội, chỉ đơn thuần là trấn an.
"Ba người vừa rồi, em quen à?" Bạc Vọng hỏi.
Úc Hàm im lặng.
Đôi khi, im lặng cũng là câu trả lời.
Bạc Vọng không hỏi lại, "Úc Hàm, đừng làm anh lo lắng, được không?"
"Ướt hết rồi." Anh lấy ra một chiếc khăn tay màu lam từ trong túi, chất liệu mềm mại tinh tế. lau nhẹ qua gương mặt và tóc Úc Hàm.
Khăn tay nhẹ nhàng lướt qua má Úc Hàm.
Bạc Vọng khác với những người khác thích mang theo khăn giấy, anh thường mang theo khăn tay. Trên khăn tay luôn vương vấn một mùi hương cỏ cây tươi mát thoang thoảng, rất dễ chịu, giống như cảm giác mà anh mang lại cho người khác, ôn nhuận như ngọc.
Hàng mi dài của Úc Hàm khẽ run, giơ tay giữ chặt tay Bạc Vọng, nói: "Em tự lau được."
Bạc Vọng cũng không cưỡng cầu, thuận theo đưa khăn tay cho cậu, chỉ là yên lặng vài giây, giọng điệu mang theo dỗ dành hỏi: "Chúng ta là bạn bè, đúng không?"
"Úc Hàm, nói cho anh nghe, được không?"
Lời thỉnh cầu như vậy, khiến người ta không thể từ chối nổi, cũng không nỡ từ chối.
--
Đôi lời của tác giả:
Bạc Vọng: Bắt đầu thả câu
Úc Hàm: Tôi, đáng thương bất lực lại nhỏ yếu.
Đại khái đây là câu chuyện mà người nọ đang theo đuổi người kia, kết quả người kia cũng đang thả thính lại người nọ.