Chương 5: Lỗ Tai (1)

"Anh...."

Bạc Vọng với đôi mắt đào hoa cười đến dịu dàng, "Buổi sáng tốt lành."

"Sao anh lại ở đây?" Úc Hàm hoàn hồn hỏi.

Cậu mặc chiếc sơ mi trắng, đeo tạp dề của nhân viên cửa hàng, trên mặt vẫn còn vài phần tái nhợt.

"Tìm em chứ sao." Bạc Vọng thẳng thắn đến mức đương nhiên. Anh giơ tay, vẫy vẫy về phía Úc Hàm, ý bảo cậu ta ghé sát lại một chút. Úc Hàm nghĩ anh có chuyện gì muốn nói, tay chống lên quầy, nửa thân trên nghiêng về phía trước, không ngờ Bạc Vọng trực tiếp vươn tay ra.

Cảm giác hơi lạnh lan ra khắp trán Úc Hàm. Úc Hàm lùi lại một chút, bàn tay kia liền áp chặt lên, dán sát vào làn da cậu.

"Đừng nhúc nhích." Giọng Bạc Vọng trầm thấp, tựa như cưng chiều.

Thân hình Úc Hàm khẽ cứng lại đến mức khó nhận ra, ngay cả hô hấp cũng loạn đi nửa phần.

Một lát sau, Bạc Vọng buông tay, cười nói: "Ừm, ấm tay lắm."

Úc Hàm muốn hỏi anh làm sao biết mình ở đây, nhưng cuối cùng cũng không thể mở lời.

Đêm qua, khi Úc Hàm nhìn thấy Bạc Vọng, lúc đầu còn tưởng mình đang mơ. Cậu nghe Bạc Vọng nói, anh ấy thích đàn ông, làm sao lại có chuyện tốt như vậy chứ. Sau đó cậu dần tỉnh táo, đầu óc rồi bời, gần như là nửa thật nửa giả bộc lộ vài phần cảm xúc chôn sâu trong lòng cậu trước mặt anh.

Mấy ngày trước, cậu không thấy mẹ mình đâu. Đến khi chủ nhà đến thu lại căn phòng bà thuê, cậu mới biết bà ấy đã trả phòng. Sau đó, lại có mấy người tìm đến cậu, nói mẹ cậu nợ một khoản tiền, người thì không tìm thấy, muốn cậu ta đứng ra trả nợ. Cậu chỉ là một học sinh, dù có bản lĩnh đến mấy cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Trước đó cậu gọi điện cho Bạc Vọng, hỏi anh có về nghỉ lễ không, nghe thấy câu trả lời lấp lửng của anh, cậu tưởng anh sẽ không về. Nên tối qua khi sốt cao, liền không phân biệt đâu là thực, đâu là mơ.

Úc Hàm đối với chuyện này tỏ ra rất bình tĩnh, gần như có thể nhìn thấy kết cục cuối cùng của mình. Úc Hàm sống trong bóng tối, những thủ đoạn có thể khiến người ta khổ mà không dám nói của bọn họ, cậu đều có thể tưởng tượng ra được. Biện pháp tốt nhất hiện giờ, là rời khỏi đây, khoản nợ mười mấy vạn, với năng lực hiện tại của cậu, không có khả năng trả nổi.

Nhưng mà...

Không khí trong tiệm bánh ngọt tràn ngập mùi thơm ngọt ngào, cơ bắp sau lưng Úc Hàm căng chặt, môi mấp máy: "Học trưởng."

"Mấy giờ tan làm?" Bạc Vọng hỏi cậu.

"Bốn giờ chiều." Úc Hàm nói.

"Sáng nay không uống thuốc à?" Bạc Vọng tuy là hỏi nhưng giọng điệu lại chắc nịch. Anh nâng bàn tay kia lên, đặt chiếc túi đang cầm trên tay xuống bàn, trên mặt luôn nở nụ cười tươi tắn, "Đây là thuốc hạ sốt, chiều mà còn sốt thì đi bệnh viện truyền nước cùng anh. Hàm Hàm, anh không ở đây, sao em lại gầy hơn rồi?"

"Không gầy" Giọng thiếu niên trong trẻo lạnh lùng lộ ra vẻ quật cường.

"Phải không?" Bạc Vọng cũng không tranh cãi với cậu, chuyển đề tài đột ngột hỏi, "Gần đây em, gặp phải chuyện gì sao?"

Úc Hàm tạm dừng hai giây, mới nói không có.

Họ chưa nói được hai câu, người làm cùng ca với Úc Hàm đã quay lại. Bạc Vọng bảo Úc Hàm uống thuốc, gọi thêm vài món ngọt, rồi tìm chỗ ngồi xuống. Một lát sau, Úc Hàm mang ra món anh gọi, đặt đồ xuống.

"Ăn xong thì về sao?" Úc Hàm hỏi.

Bạc Vọng ngẩng đầu, chống cằm nhìn cậu, cười như không cười nói: "Hôm nay anh đây rảnh lắm."

Úc Hàm mím môi, cầm khay định quay người trở về làm việc, lại bị Bạc Vọng đột ngột vươn tay giữ chặt.

"Tai em..." Bạc Vọng nhỏ giọng nỉ non.

Úc Hàm không ngờ anh sẽ đột nhiên vươn tay kéo mình, ngả người về phía Bạc Vọng. Bàn tay đang cầm khay theo phản xạ chống vào lưng ghế sofa cạnh mặt Bạc Vọng.

Khay rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang.

Khoảng cách giữa Bạc Vọng và Úc Hàm gần hơn bao giờ hết, Úc Hàm khom lưng, đồng tử đột nhiên co chặt, hơi thở cũng ngừng lại, khóe môi mím chặt lộ vẻ khẩn trương.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, họ đều có thể nhìn rõ hàng mi và hình bóng của mình trong mắt đối phương.

Khách trong tiệm nghe thấy động tĩnh, tiếng nói chuyện lập tức nhỏ đi, hóng hớt nhìn về phía họ.

Bạc Vọng chỉ vô tình kéo nhẹ, kết quả này khiến anh không ngờ tới. Anh vừa định mở miệng xin lỗi, Úc Hàm bỗng nhiên tránh tay anh ra, ngẩng đầu đối diện với vẻ kinh ngạc của Bạc Vọng.

Úc Hàm cúi đầu, vài lọn tóc mái rơi xuống, hàng mi rũ che đi thần sắc trong mắt. Cậu đem khay nhặt lên, nói: "Em đi trước."

Nói xong không đợi Bạc Vọng đáp lại, vội vàng rời đi, ngay cả việc Bạc Vọng tại sao đột nhiên giữ chặt cậu lại cũng không hỏi, bóng dáng có chút chạy trối chết.

Bạc Vọng nhìn bóng lưng cậu hơi ngẩn ra, vuốt ve cảm giác ấm áp ở đầu ngón tay.

Anh nhìn lầm rồi sao?

Những khách hàng khác trong tiệm chỉ nghĩ nhân viên không cẩn thận đánh rơi khay, thấy không có chuyện gì lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với bạn bè. Chỉ là thỉnh thoảng có vài ánh mắt từ đủ loại hướng dừng lại trên người Bạc Vọng.

Người có khí chất và ngoại hình xuất chúng dù đi đến đâu, cũng dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý trong đám đông.

Bạc Vọng đã quen với những ánh mắt như vậy, anh vô tình ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của một cô gái trẻ, thân thiện mỉm cười với đối phương, nụ cười khiến cô gái đỏ mặt.

Cách đó không xa, Úc Hàm nhìn thấy cảnh này, tim không khỏi đập nhanh.

Mười hai giờ rưỡi trưa, ba gã đàn ông cao lớn trông chẳng liên quan gì đến đồ ngọt đẩy cửa tiệm bước vào, trên mặt đều lộ ra vẻ hung dữ.

Ba người quét một lượt, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Úc Hàm đang giúp khách lấy đồ ngọt ở tủ kính. Họ lập tức đi về phía cậu.

"Này, thằng nhóc." Tên dẫn đầu mở miệng, giọng điệu cường thế, "Tâm sự với bọn tao một chút.”

Hắn ta hất hất cằm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play