Chương 4: Tò mò (2)
Bạc Vọng khựng lại, bất giác thả nhẹ động tác. Anh đi đến ngồi xổm bên ghế sofa, khẽ vén mái tóc đen trên trán thiếu niên, thấy cậu ngủ say, chắc là không nghe thấy những lời anh vừa nói trong điện thoại.
Gương mặt Úc Hàm thường ngày trắng như tuyết nay lại ửng hồng. Bạc Vọng nhận ra có điều không ổn, sờ trán cậu, nhiệt độ hơi cao.
Anh buông đồ xuống, lấy hộp thuốc trong nhà ra, rót một ly nước ấm đặt trên bàn trà, rồi lại ngồi xuống vỗ vỗ mặt Úc Hàm. Úc Hàm mơ màng mở mắt, nhìn thấy anh ở trước mặt mình, phản ứng chậm nửa nhịp, chưa tỉnh táo hẳn, nhưng đã vươn tay ôm lấy eo Bạc Vọng, như chim mỏi vỗ cánh về tổ, dựa vào hông anh, ỷ lại dụi dụi.
Bạc Vọng nhất thời muốn hỏi cậu tại sao có giường không ngủ lại ngủ sofa, nhưng lời nói lại như mắc kẹt trong cổ họng. Anh im lặng, véo nhẹ gáy Úc Hàm, "Sốt rồi, Hàm Hàm, dậy uống thuốc nào."
Tiếng "Hàm Hàm" kia, rõ rang là muốn trêu chọc mà gọi ra.
Úc Hàm vùi mặt vào hông anh, mang theo vài phần tùy hứng, "Không uống đâu."
Bạc Vọng lần đầu tiên thấy Úc Hàm bộc lộ dáng vẻ này trước mặt mình, cảm thấy vô cùng mới lạ, liền muốn trêu chọc cậu: "Mấy tuổi rồi? Hả?"
Úc Hàm không nói gì.
Hai người giữ nguyên tư thế đó khoảng nửa phút, cơ thể Úc Hàm bắt đầu run rẩy nhẹ. Cậu ngẩng đầu, nhìn Bạc Vọng chớp chớp mắt, đôi mắt phượng chứa đầy nước, trông đáng thương vô cùng.
Bạc Vọng cũng cúi đầu nhìn cậu, khóe môi cười như không cười, trong mắt dịu dàng triền miên, đến nỗi khiến Úc Hàm có một khoảnh khắc ảo giác rằng đôi mắt này chứa đầy thâm tình, khiến người xem say mê.
"Đây là chịu ấm ức rồi trở về làm nũng à?" Bạc Vọng cười tủm tỉm nói.
Giờ phút này, Úc Hàm như một chú mèo thu lại móng vuốt, cuộn tròn làm nũng trong lòng chủ nhân cầu vuốt ve. Bạc Vọng giơ tay vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Khi Bạc Vọng muốn đối xử tốt với một người, anh có thể dung túng người ấy đến vô hạn.
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Úc Hàm, Úc Hàm khẽ thở dốc, lẩm bẩm nói: "Bà ấy không cần em..."
Đầu ngón tay Bạc Vọng khựng lại, ôn tồn hỏi: "Ai không cần em?"
Úc Hàm dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, lặp đi lặp lại một câu "Bà ấy không cần em", nửa mơ nửa tỉnh, giống như một đứa trẻ đi lạc không tìm thấy đường về nhà.
Đây là sốt đến mơ hồ rồi.
Bạc Vọng dừng lại một chút, vỗ lưng cậu, an ủi với vẻ bất cần đời: "Anh cần em, anh cần em, đừng buồn nữa."
Anh nói một hồi, Úc Hàm liền yên tĩnh lại. Bạc Vọng cho cậu uống thuốc, rồi bế cậu về giường cho khách. Úc Hàm rất gầy, bế lên cũng nhẹ bẫng, không tốn của Bạc Vọng bao nhiêu sức lực.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, người lẽ ra đang ngủ trên giường mở mắt, đáy mắt không có chút mệt mỏi nào, thất thần nhìn trần nhà, mờ mịt một lát, lại nhẹ nhàng khép mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt lẫn lộn sắc thái đen tối khó phân biệt.
Trong phòng khách, Bạc Vọng ngồi trên ghế sofa, ngoài miệng ngậm thuốc lá, tàn thuốc lúc sáng lúc tối. Một tay anh cầm điện thoại gõ chữ, làn khói che mờ đi khuôn mặt thờ ơ của anh.
Anh thực ra không biết quá rõ về chuyện của Úc Hàm, anh cũng không có sở thích tò mò chuyện riêng tư của người khác. Giống như Úc Hàm nhiều lúc không về nhà, cậu không muốn giải thích, Bạc Vọng cũng chưa bao giờ hỏi nhiều.
Bạc Vọng không tin giấc mơ trước đó là thật, nhưng dù sao nó cũng để lại chút dấu vết. Úc Hàm thất thần, Bạc Vọng đương nhiên sẽ không đứng ngoài cuộc. Anh muốn biết, gần đây Úc Hàm đã xảy ra chuyện gì, đây cũng là lần đầu tiên anh có sự tò mò muốn tìm hiểu về Úc Hàm.
Ngày hôm sau, Bạc Vọng dậy rất sớm, trên bàn phòng khách bày bữa sáng nóng hổi. Anh đến phòng khách tìm người, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không thấy, chăn nệm trên giường đều được gấp gọn gàng.
Anh nhắn tin cho Úc Hàm, nửa ngày vẫn không có hồi âm.
…
Trên con phố sầm uất, vì là ngày lễ nên lượng người đông hơn so với ngày thường, hôm nay nắng đẹp, đường phố càng thêm ồn ào náo nhiệt.
Tầng 4 trung tâm thương mại mở điều hòa, mặc áo ngắn tay vẫn thấy hơi lạnh. Một tiệm bánh ngọt nằm ở phía tây làm ăn khá tốt, mấy cô gái trẻ ăn mặc sành điệu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, miệng nói toàn những đề tài đang hot gần đây.
Người phục vụ trong tiệm bưng khay đến, trên đó bày bánh ngọt và trà sữa mà các cô gái đã gọi. Cậu đặt đồ ngọt xuống, giọng nói trong trẻo " Chúc quý khách ngon miệng", rồi quay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến việc họ đã hạ thấp âm lượng nói chuyện khi thấy cậu đến gần từ phạm vi hai mét.
Sau khi cậu rời đi, bàn này lại trở nên náo nhiệt, chỉ là chủ đề không còn xoay quanh những chuyện trước đó.
"Ôi trời ơi! Anh ấy thật sự trắng quá đi."
"Không biết có bạn gái chưa nhỉ."
"Đừng nghĩ nữa, người đẹp như vậy thì hoặc là chưa có bạn gái, hoặc là tiêu chuẩn cao, khó mà theo đuổi được."
Trong lúc họ trò chuyện, lại có một người đẩy cửa bước vào. Người đến dáng người cao ráo, ăn mặc sạch sẽ, toát ra vẻ tươi mát, trên mặt tự mang một đôi mắt cười, ôn hòa nhưng không tạo khoảng cách, không tự giác khiến người ta buông bỏ cảnh giác.
Anh lập tức đi thẳng đến quầy tính tiền, lúc này ở đó chỉ có thiếu niên trực, cậu nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông, trên mặt ngẩn ra.
--
Anh công gu tui, giáo dưỡng tốt đẹp đến mức khiến người khác dễ cảm nắng =)))