Chương 3: Tò mò (1)
Bạc Vọng lên đại học, ban đầu vẫn nhắn tin cho Úc Hàm kể về những chuyện thú vị. Sau này bận rộn hơn, luôn bỏ lỡ thời gian gửi tin nhắn. Úc Hàm nhắn tin cho anh, anh cũng ít khi trả lời lại. Giấc mơ vẫn chập chờn liên tục, theo thời gian trôi đi, anh cũng đã đọc xong quyển sách đó.
Trong phần tiếp theo, Úc Hàm trở thành bạn trai của Thẩm Lâm. Úc Hàm cũng trở lại trường học, ở trường cậu ta càng giống như đàn em của Thẩm Lâm, vẫy tay là đến.
Ban đầu Thẩm Lâm không có tiếp xúc thân thể gì với cậu ấy, cho đến khi phát hiện Úc Hàm dù đối với một số chuyệt rất chán ghét cũng sẽ cố nhẫn nhịn, hắn liền liên tục thử điểm mấu chốt của Úc Hàm, lấy đó làm niềm vui.
Cho đến kỳ nghỉ trước khi thi đại học, trong buổi họp lớp, Thẩm Lâm yêu cầu Úc Hàm cũng phải có mặt. Úc Hàm đến, cậu bị chuốc rượu, uống đến say như chết. Thẩm Lâm cũng say, đêm đó trong tình cảnh dục vọng bành trướng, đầu óc hỗn loạn, đã mơ hồ lên giường với Úc Hàm.
Sáng hôm sau Thẩm Lâm tỉnh dậy, giận không kiềm chế được, phảng phất như hắn mới là người bị hại. Úc Hàm vì không có kinh nghiệm xử lý hậu quả sau cuộc hoan ái, ốm nặng một trận, kỳ thi đại học quan trọng nhất đời cũng hỏng bét.
Cuộc đời này có quá nhiều chuyện không như ý, Úc Hàm chỉ có thể lựa chọn chấp nhận, nhưng không ngờ Thẩm Lâm lại không chịu buông tha cậu. Úc Hàm càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn này, tính chiếm hữu của Thẩm Lâm rất mạnh, dù không yêu Úc Hàm, nhưng vẫn không chịu buông tha cậu ấy.
Hai người sau đó dây dưa không dứt, hiểu lầm càng lúc càng lớn, cốt truyện ở giữa đa phần đều là tình tiết ngược tâm ngược thân. Úc Hàm nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn, cuối cùng phản kháng quyết liệt, cũng dùng mọi thủ đoạn để trả thù Thẩm Lâm.
Úc Hàm có năng lực, trong quá trình này, cậu ta giả vờ thuận theo, lợi dụng Thẩm Lâm cho đến khi có đủ lực phản kích. Thẩm Lâm yêu mà không có được, cuối cùng nhận ra mình thích Úc Hàm, mở ra kịch bản truy thê hỏa táng tràng.
Kết cục, Thẩm Lâm vì nghĩ đến Úc Hàm, trong lúc mang bữa sáng tình yêu đến cho cậu ấy thì gặp tai nạn xe cộ mà chết. Úc Hàm trong đám tang của hắn chỉ để lại một câu "Tôi chưa từng thích anh", toàn văn kết thúc BE.
Tóm lại kết truyện mang đến một cảm giác hết sức qua loa “ Công theo đuổi lại thụ nhưng không có kết quả, tác giả cũng không biết triển khai tiếp thế nào nên đành cho dấu chấm hết luôn.”
Bạc Vọng cũng xuất hiện ở giai đoạn sau, anh được xem là tuyến nhân vật phản diện cuối cùng. Vì vẻ đẹp của Úc Hàm, nên anh vẫn luôn có cảm tình với cậu, tiếp cận cậu rồi châm ngòi ly gián hai người này.
Bạc Vọng đã đọc xong cả cuốn tiểu thuyết, một tháng thời gian cũng vội vã trôi qua, anh cũng không còn mơ giấc mơ đó nữa.
Một đêm nọ, Bạc Vọng cùng bạn cùng phòng liên hoan ở tiệm lẩu bên ngoài, trong quán vô cùng náo nhiệt. Bạc Vọng nhận được cuộc gọi đầu tiên do thiếu niên chủ động gọi đến. Tiếng ồn ào từ phía anh truyền sang bên Úc Hàm, càng hiện rõ sự yên tĩnh nơi Úc Hàm đang ở.
Không ai mở lời nói chuyện, Bạc Vọng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít hở của thiếu niên.
Một lúc lâu sau, Bạc Vọng cười phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: "Sao thế? Gọi cho anh mà không nói gì à."
Đầu dây bên kia, Úc Hàm ngồi trong phòng khách có vẻ trống trải, không có chủ nhân căn hộ này ở đây, cậu lại có chút câu nệ.
Úc Hàm mím môi hỏi: "Quốc khánh anh có về không?"
"Xem tình hình đã, rảnh thì về." Bạc Vọng nói, "Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?"
"Không, em chỉ hỏi thôi." Úc Hàm nói.
Sau đó điện thoại lại im lặng, lần này là Úc Hàm phá vỡ sự tĩnh lặng trước, cậu nói: "Cúp đây."
Bên cạnh Bạc Vọng vừa vặn có người gọi anh, anh vội đáp lại "Được rồi, lát nữa lại nói", rồi cúp điện thoại.
Điện thoại khôi phục sự im lặng.
Trong phòng khách yên tĩnh, Úc Hàm ngồi trên ghế sofa, một lát sau lại đổi thành tư thế nằm dài. Khi Bạc Vọng ở nhà, anh thích nằm trên ghế này chơi điện thoại, nếu Úc Hàm ngồi bên cạnh, anh vẫn luôn không yên phận trêu chọc cậu vài lần.
Câu "Lát nữa lại nói" của Bạc Vọng đã không thực hiện được, không phải anh cố ý bỏ mặc Úc Hàm, chỉ là uống nhiều nên quên, sau đó cũng không nhớ đến nữa.
Sau cuộc điện thoại này, Úc Hàm không nhắn tin cho anh nữa.
Giấc mơ đó Bạc Vọng không tin là thật, nhưng vẫn có một cảm giác kỳ lạ không thể bỏ qua. Anh thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình hiện tại của Úc Hàm từ miệng các đàn em hồi học cấp ba. Còn tại sao không trực tiếp hỏi Úc Hàm, là vì trong một năm qua anh cũng ít nhiều hiểu phần nào tính cách của Úc Hàm. Người này luôn không học được cách than thở với người khác, gặp chuyện không vui đều một mình âm thầm chịu đựng.
Bạc Vọng không về nhà vào kỳ nghỉ. ông ngoại anh xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vé xe vốn đã đặt rồi, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ anh ở thành phố Z, nói ông cụ bị bệnh nhập viện. Bạc Vọng chạy đến nơi mới phát hiện chỉ là một trận cảm nhỏ, ông cụ vẫn còn rất khỏe mạnh, chờ đợi anh ta là một người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt.
Ngoài ý muốn nhưng vẫn nằm trong dự đoán, mẹ anh đã sắp xếp một buổi xem mắt mà anh không hề hay biết.
Bạc Vọng thất thần cùng cô gái đến quán cà phê, sau đó liền chuồn mất.
"Con chạy cái gì? Con không thể làm mẹ bớt lo chút sao! Bỏ người ta lại một mình ở đó mà coi được à!?", trong điện thoại vọng ra tiếng trách móc thất thố của mẹ anh, Lưu nữ sĩ. Bạc Vọng cầm điện thoại, đã về đến chỗ ở của mình.
Anh đứng ở cửa nhập mật khẩu, đợi Lưu nữ sĩ nói xong, mới chậm rãi nói: "Con đưa người ta lên xe rồi, người ta có tài xế riêng mà."
Anh kéo âm cuối thật dài, mang theo giọng điệu nhàn nhã tự tại không chút hoang mang, khiến Lưu nữ sĩ bên kia tức giận không thôi.
Bạc Vọng đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen như mực, ánh sáng điện thoại hắt lên sườn mặt anh, nói với vẻ bất cần đời: "Con đã nói từ sớm, con thích đàn ông. Nếu mọi người có lòng, sắp xếp một người đàn ông xem mắt cho con, con cũng không ngại đâu."
"Con có thể hiểu chuyện một chút không..."
"Con còn có việc, không nói nữa." Bạc Vọng không muốn nghe bà ấy cằn nhằn mãi không ngừng, đau đầu.
Anh cúp điện thoại, sờ đến công tắc trên tường, bật đèn lên. Anh vốn tưởng không có ai, nhưng lại đột nhiên thấy có người nằm trên sofa.