Chương 2: Giấc mơ (2)

Mùa hè năm Bạc Vọng tốt nghiệp cấp ba, Úc Hàm vẫn ở lại nhà anh. Úc Hàm ban đầu vốn không muốn, nhưng mỗi khi Bạc Vọng cười tủm tỉm nói “Chúng ta là bạn bè mà”, Úc Hàm liền thỏa hiệp.

Vài ngày trước khi Bạc Vọng chuẩn bị vào đại học, Bạc Vọng không hiểu sao lại có một giấc mơ kỳ lạ, liên tiếp mấy ngày, anh đều mơ thấy mình ngồi trong một quán cà phê, lật xem một cuốn tiểu thuyết trên bàn.

Anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ở trong mơ. Cuốn tiểu thuyết trong giấc mơ rất kỳ lạ, hơn nữa mỗi lần anh tỉnh mộng, đến khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, anh vẫn có thể nhìn thấy diễn biến tiếp theo của giấc mơ trước đó.

Đó là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ học đường máu chó, có tên《Đại Ca Học Đường VS Hotboy Lạnh Lùng: 99 Chiêu Né Thính》. Bạc Vọng đối với thể loại văn học này có chút xa lạ, nhưng sau khi xem phần mở đầu liền không kìm được mà đọc phần tiếp theo, bởi vì Úc Hàm là một trong những nhân vật chính, còn một nhân vật chính khác, là Thẩm Lâm, Bạc Vọng cũng coi như là quen biết người này.

Thân thế của Úc Hàm vô cùng thê thảm. Từ nhỏ chưa từng gặp cha, mẹ cũng không mấy quan tâm, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỉ dựa vào mạng lớn mà trưởng thành đến năm mười sáu tuổi. Nhờ thành tích học tập xuất sắc mà được vào học tại một trường học quý tộc, nhưng cuộc sống cũng chẳng khá hơn là bao.

Trong trường không chỉ có Úc Hàm là dựa vào thành tích mà thi đậu vào, nhưng vì Úc Hàm lớn lên quá đẹp, từ khi nhập học đã lặng lẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mặc dù Úc Hàm đã cố gắng che giấu bản thân, nhưng vẫn bị những thiếu niên ác ý chú ý tới.

Đám học sinh trong giai đoạn thiếu niên thường thích tụ tập thành nhóm. Có người mở đầu bắt nạt cậu ấy, rồi sẽ có lần thứ hai, thứ ba, càng ngày càng nghiêm trọng. Thường xuyên có người viết, vẽ linh tinh lên quần áo của cậu ấy, sách vở bị vứt lung tung, cốc nước thì bị đổ mực vào, còn dấu mất bài tập của cậu…

Thẩm Lâm cũng là con phú nhị đại, gia thế hùng hậu, nhưng giữa một đám con nhà giàu với nhau, cậu ta lại là kiểu tồn tại luôn khiến người khác muốn tránh xa, né như né tà.

Thẩm Lâm tuy không trực tiếp động thủ, nhưng lại luôn thích dõi theo vẻ mặt nhẫn nhịn của thiếu niên mỗi lần bị bắt nạt.

Cậu ta từng buông lời chế giễu Úc Hàm, thỉnh thoảng cũng ban phát chút lòng tốt giúp đỡ, nhưng phần lớn thời gian vẫn là đứng ngoài xem kịch vui.

Tình trạng này vẫn tiếp diễn cho đến khi năm nhất cấp ba kết thúc.

Năm Úc Hàm học lớp 11, mẹ cậu nợ một khoản tiền lớn rồi bỏ trốn. Chủ nợ tìm đến cậu, ép cậu trả tiền, nháo đến tận trường khiến Úc Hàm không thể tiếp tục học được nữa. Vì có một vẻ ngoài ưa nhìn, cậu bị đưa đến một câu lạc bộ cao cấp, những người đó muốn cậu làm việc ở đó để kiếm tiền trả nợ.

Trong câu lạc bộ không thiếu những giao dịch bẩn thỉu, Úc Hàm làm công việc phục vụ, bưng trà rót nước, nhưng chưa được mấy ngày, liền có người động tay động chân với cậu. Úc Hàm hoảng loạn đánh người rồi chạy, trong lúc vội vã không nhìn đường, tình cờ đụng phải Thẩm Lâm đang chơi ở đây.

Thẩm Lâm biết được chuyện của cậu, nói rằng hắn ta có thể giúp cậu trả tiền, nhưng có điều kiện, đó là Úc Hàm phải làm bạn trai của hắn ta, hơn nữa không được phép nói với người khác về mối quan hệ của họ.

Chủ nợ của Úc Hàm, từ những người kia, giờ đã chuyển thành Thẩm Lâm.

【Cậu ấy lại không biết, chỉ với một bước này, đã hướng cậu vào vực sâu tăm tối.】

Đây là câu cuối cùng Bạc Vọng nhìn thấy trước khi tỉnh dậy vào ngày  đầu tiên anh học đại học.

Sáng sớm, nắng ngoài cửa sổ chiếu vào rực rỡ. Bạc Vọng nằm trên giường, vô hồn nhìn trần nhà, mãi một lúc lâu, anh mới ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa thái dương đang âm ỉ đau.

Bạc Vọng ngồi trên giường hồi lâu, mới vén chăn xuống giường. Anh rửa mặt rồi thay quần áo xuống lầu, quả nhiên trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng, trong bếp còn có một bóng dáng bận rộn, không phải dì giúp việc trong nhà, mà là Úc Hàm.

Úc Hàm nghe thấy tiếng anh từ trên lầu đi xuống, liền bưng cháo ra.

Tối qua, Bạc Vọng nói muốn ăn tôm, Úc Hàm hôm nay liền dậy sớm làm. Tôm rất tươi, là cậu ấy dậy sớm ra chợ để mua.

Bạc Vọng trong lòng có chuyện, lúc chào hỏi cậu ấy cũng có vẻ hơi lơ đãng. Úc Hàm ngày thường vốn đã ít nói, Bạc Vọng không nói, cậu ấy cũng không mở miệng nữa. Trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng muỗng sứ chạm vào bát.

Bạc Vọng thất thần, đến mức chính anh cũng không nhận ra, anh đang vô thức nhìn chằm chằm vào mặt Úc Hàm.

Ngũ quan của thiếu niên tinh xảo, đuôi mắt phượng hơi cong lên, trong vẻ thanh lãnh lại mang chút quyến rũ. Khi rũ mắt, hàng mi cong vút, vùa ôn hòa lại vừa vô hại, đúng là một khuôn mặt đẹp. Chỉ cần nhìn vào hiện tại, đã có không ít thiếu nữ bị thu hút bởi cậu.

Bạc Vọng nhìn chằm chằm như vậy mà không hề che giấu, Úc Hàm đương nhiên là cảm nhận được. Động tác ăn cháo của cậu có chút cứng đờ, mãi một lúc sau, cậu mới hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”

“Hả?” Bạc Vọng mãi sau mới nghe rõ câu hỏi của cậu ấy, cười nói: “Ngon lắm, đặc biệt ngon, tôi rất thích.”

Hầu kết Úc Hàm khẽ chuyển động, cậu rũ mắt không ngẩng lên, nói: “Anh thích là tốt.”

Bạc Vọng hoàn hồn, không còn nhìn chằm chằm Úc Hàm nữa. Anh khuấy cháo, thuận miệng hỏi Úc Hàm: “Tối qua ngủ thế nào?”

Úc Hàm đáp: “Cũng được.”

“Về sau cậu muốn cứ trực tiếp tới là được, nhà này vốn cũng không có ai.” Bạc Vọng nói, lại ăn thêm một ngụm cháo, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, “Lên đại học rồi không thể học chung trường với cậu nữa, nếu có ai bắt nạt, thì gọi điện cho tôi.”

“Không ai có thể bắt nạt tôi.” Úc Hàm nói.

Bạc Vọng lắc đầu thở dài: “Tuổi còn nhỏ mà đã mạnh miệng.”

Úc Hàm ngẩng đầu trợn tròn mắt, khiến Bạc Vọng cười đến đặc biệt vui vẻ: “Suốt ngày như ông cụ non, cười nhiều lên một chút, cậu cười đẹp lắm.”

Bạc Vọng có thể nhận thấy, việc cậu sắp vào đại học, khiến Úc Hàm có chút mất tinh thần. Cậu vừa không muốn Úc Hàm bị chuyện này làm cho rối bời, lại có chút không cam lòng khi thấy Úc Hàm dường như chẳng có phản ứng gì.

Bạc Vọng để tài xế chở anh ra ga tàu cao tốc, cũng không cho Úc Hàm đi theo, chỉ chào tạm biệt ngay cổng. Úc Hàm giật giật tay, như muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng lại không làm, chỉ lặng lẽ nhìn anh lên xe.

Bạc Vọng ngồi trong xe, nhìn bóng dáng ngày càng xa trong gương chiếu hậu, bàn tay đặt trên đùi gõ nhịp nhàng theo tiết tấu.

Anh tạm thời không rõ ý nghĩa của giấc mơ kia là gì. Nửa đầu cuốn sách, không hề có bóng dáng của anh trong đó.

Cũng không thể nào chính anh tự viết chuyện để tự mình xem trong mơ chứ.

Bạc Vọng đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe, cửa sổ mở hé nghênh gió thổi vào, làm rối tung mái tóc đen của anh.

Vật nhỏ đáng thương, đây là ấn tượng đầu tiên và sâu sắc nhất của Bạc Vọng về Úc Hàm.

Bạc Vọng chợt nhớ lại ánh mắt sói con của Úc Hàm khi vừa mới gặp. Thật sự là… dễ dàng khơi gợi ham muốn chinh phục của người khác.

--
Đang đọc bộ này cuốn quá, nên lên ngay con beat số 2 cho mấy bà cùng đọc luôn =))

Bộ này nó siêu tình, nhiều anh công mlem lắm, hé hé

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play