Chương 16: Thỏ con ngoan ngoãn (2)
Sự hứng thú đang dần biến mất trước đó của Bạc Vọng lại bắt đầu trỗi dậy.
"Vậy thì sao?" Anh buông lỏng tay đang bóp chặt cằm Úc Hàm.
Úc Hàm ngước mắt, cảm xúc trong mắt đã bị cậu che giấu rất tốt, Bạc Vọng cũng không bất ngờ.
"Vậy em muốn tôi trả lời em thế nào?" Anh hỏi.
Trước đây, anh nói Úc Hàm trong một tháng này đã thay đổi rất nhiều, có lẽ anh đã nói sai rồi, Úc Hàm chỉ là không lộ móng vuốt trước mặt anh nữa mà thôi.
"Sợ tôi khinh thường em? Hay là sợ tôi ghét em?" Lời Bạc Vọng nói ra, chính là nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng Úc Hàm. Anh khẽ cười một tiếng, "Học trưởng trong mắt em, nông cạn đến vậy sao?"
"Em..."
Em sợ anh cảm thấy em dơ bẩn.
Úc Hàm cắn răng, hầu kết chuyển động, sợ nói thêm điều gì, sẽ lộ ra sự mềm yếu, không kìm được nước mắt. Mặc dù không phải chưa từng khóc trước mặt Bạc Vọng, nhưng nó vốn là hai dạng cảm xúc khác nhau.
Cậu không phải đóa hoa sen trắng, nên không có phẩm chất "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Cậu sinh trưởng trong vũng bùn, từ trong ra ngoài, đều dơ bẩn.
Bạc Vọng nghĩ cậu đơn thuần, nhưng thực ra không phải vậy, cậu ngay từ đầu đã có tính toán.
Khi đó, cậu suýt nữa đã gặp loại chuyện ấy, nên rất nhạy cảm với phương diện đó. Cậu cảm nhận được Bạc Vọng đối với cậu không bình thường, có lẽ không phải đặc biệt thích, nhưng cậu cảm nhận được Bạc Vọng có hứng thú với cậu, nhưng cũng chỉ là hứng thú mà thôi.
Cậu không phải đơn thuần như một tờ giấy trắng, so với bạn bè cùng lứa, cậu biết được rất nhiều thứ vượt xa lứa tuổi. Cậu biết Bạc Vọng, là một học sinh lớp 12 xuất sắc, ban đầu cậu trốn tránh Bạc Vọng, chỉ nghĩ chờ anh chán ghét mình.
Sau này, cậu phát hiện có Bạc Vọng, cuộc sống của cậu tốt hơn rất nhiều. Bên cạnh không có những kẻ gây sự, có thể yên tâm sống cuộc sống của riêng mình. Thế là cậu bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của Bạc Vọng.
Lại sau này, cậu bắt đầu nếm trải được tư vị của việc thích một người – khó có thể nói ra miệng, muốn chiếm đối phương làm của riêng mình, nhưng lại bất lực, chỉ có thể một mình đêm khuya gặm nhắm nỗi đau của mối tình đơn phương này.
Cậu muốn khiến Bạc Vọng đối với cậu không chỉ dừng lại ở việc hứng thú, cậu muốn Bạc Vọng thích cậu, muốn anh ấy nhìn cậu, trong mắt chứa cậu, trong lòng cũng phải có cậu.
Nhưng Úc Hàm biết rằng, đối với Bạc Vọng mà nói, cậu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Nếu cậu nói muốn đi, Bạc Vọng cũng sẽ không giam cầm cậu. Cậu thích Bạc Vọng, cũng tự nguyện thu hẹp vòng tròn của mình.
Cậu cố gắng đuổi theo bước chân Bạc Vọng, nhưng khoảng cách giữa hai người, từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
"Úc Hàm, thả lỏng môi." Bạc Vọng chạm vào môi Úc Hàm.
Nghe thấy Bạc Vọng nói, Úc Hàm chợt nhận ra môi dưới mình đau nhói. Úc Hàm nới lỏng lực đạo trên môi, cậu cắn môi dưới quá mạnh, làm rách da.
Ngón cái Bạc Vọng đang đặt dưới môi Úc Hàm. Khi cậu buông lỏng lực đạo, tay Bạc Vọng tự nhiên lún vào trong, chạm vào vết thương dưới môi Úc Hàm. Lưỡi Úc Hàm vô thức liếm qua chỗ đó, Bạc Vọng chỉ cảm thấy cảm giác mềm mại ẩm ướt lướt qua.
Bạc Vọng dừng lại một chút, ngay sau đó rút ngón tay ra, lòng bàn tay dính một vệt máu. Anh bất lực cười nói: "Sao lại tàn nhẫn với bản thân như vậy, đang nghĩ gì đó?"
Ánh mắt Úc Hàm mơ hồ: "Không nghĩ gì."
Bạc Vọng cúi đầu quan sát vết thương của cậu. Úc Hàm có hai chiếc răng nanh trên, môi dưới bên phải có một vết cắn rất sâu, máu thấm ra ngoài. Úc Hàm không tự nhiên mím môi, vệt máu lan ra, như đang thoa son.
"Tôi đi lấy thuốc cho em." Bạc Vọng nói rồi đứng dậy.
Úc Hàm giữ chặt cổ tay anh, hỏi: "Anh có cảm thấy em rất nhẫn tâm không?"
Bạc Vọng biết cậu đang hỏi về việc cậu không có ý định quan tâm đến chuyện của mẹ mình.
"Úc Hàm, tại sao em lại quan tâm đến suy nghĩ của tôi như vậy?"
Úc Hàm giật mình, rụt tay mình ra khỏi tay Bạc Vọng, môi lắp bắp, cuối cùng chỉ nói: "Chúng ta... là bạn bè."
"Giữa bạn bè, cũng có những chuyện riêng tư của mỗi người." Bạc Vọng nói, "Tôi không hiểu rõ quá khứ của em, nhưng tôi tin tưởng em. Nếu mẹ em là người mượn tiền, thì không nên để em phải gánh chịu hậu quả. Nếu em thấy mình làm đúng, cứ làm như vậy. Có chuyện gì, tôi sẽ gánh cho em."
Câu nói cuối cùng của Bạc Vọng, không chỉ nói về chuyện này.
Úc Hàm im lặng nửa ngày: "Cảm ơn."
Mấy ngày sau đó, Úc Hàm ban ngày vẫn đi làm thêm như thường lệ, buổi tối trở về học bài, thường xuyên tìm Bạc Vọng hỏi những câu mà cậu không biết.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Bạc Vọng đưa Úc Hàm trở lại trường học, mọi thứ dường như trở lại quỹ đạo.
Bạc Vọng ở trường rất bận, thời gian trò chuyện của hai người phần lớn không khớp nhau, đều là nhắn tin cách quãng. Bạc Vọng cũng đã nhắc đến Thẩm Lâm vài lần với Úc Hàm, nhưng không nhận được tin tức hữu ích nào. Hai người trông giống như mối quan hệ bạn học cùng lớp bình thường.
Trâu Viễn thì có nghe được một vài chuyện xảy ra giữa Thẩm Lâm và Úc Hàm. Hai người họ từng đánh nhau trong phòng học, nguyên nhân không rõ. Lúc đó là giờ nghỉ trưa, đa số mọi người không ở trong phòng học, chỉ có một vài bạn học tận mắt chứng kiến.
Bạc Vọng nghe xong không để trong lòng, nhưng anh không ngờ rằng, câu nói "tôi sẽ gánh vác cho em" mà anh đã nói với Úc Hàm, không lâu sau đó liền ứng nghiệm, Úc Hàm lại gặp chuyện ở trường.
Vẫn là đánh nhau, hơn nữa còng là cùng một người.
Lúc đó là Úc Hàm gọi điện thoại cho anh.
Giọng thiếu niên ở đầu dây bên kia khẽ khàng, còn có chút ngập ngừng hỏi anh: "Anh có thời gian không?"
---
Anh Vọng bắt đầu có chút thích em bé rồi, nên lâu lâu gặp bầu không khí nghiêm túc giữa hai người thì mình đổi xưng hô “Tôi-em” cho nó có tí cảm giác, kiểu như “ bá đạo tổng tài yêu tôi “, hí hí -))