Chương 15: Thỏ con ngoan ngoãn (1)
Tối hôm qua đã xảy ra sự cố như vậy, Bạc Vọng cứ nghĩ sáng hôm sau sẽ không gặp Úc Hàm. Vì vậy, khi anh vừa rời giường, rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng Úc Hàm hỏi anh đã dậy chưa, anh có chút bất ngờ.
Bạc Vọng mở cửa, Úc Hàm đứng ở cửa, nhìn anh một cái rồi cụp mắt xuống, "Ăn sáng."
Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Được." Bạc Vọng theo cậu ra khỏi phòng.
Anh vẫn ăn cơm một cách yên tĩnh như thường ngày, nhưng chuyện xảy ra tối qua khiến Bạc Vọng luôn có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời. Anh nhìn Úc Hàm đang ngồi đối diện, đôi mắt cụp xuống, vẻ ngoài ngoan ngoãn, cả người đều toát lên sự ôn hòa, khiêm tốn của một học sinh giỏi.
Trước đây, Bạc Vọng rất ít khi nghiêm túc quan sát biểu cảm của cậu, dường như thói quen lâu ngày đã ăn sâu vào tiềm thức, hình thành trong đầu anh một hình ảnh về cậu như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, biểu cảm đó đặt trên khuôn mặt Úc Hàm có chút không tự nhiên.
Cộng thêm chuyện ngày hôm qua, anh nghĩ với tính cách của Úc Hàm, cậu sẽ tránh mặt anh vài ngày.
Úc Hàm... rốt cuộc là dạng người thế nào?
Bạc Vọng ăn một cách qua loa, ngụm có ngụm không.
Úc Hàm trong cuốn tiểu thuyết kia là người kiên nhẫn, mạnh mẽ, co được giãn được, rất có chủ kiến. Còn Úc Hàm mà anh quen biết, kiên nhẫn có, nhưng lại thêm thêm mấy phần dịu dàng, ngoan ngoãn, bị oan ức đều nuốt vào bụng, và cũng rất yếu ớt.
Bạc Vọng chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Úc Hàm, ánh mắt như sói con, đầy gai nhọn với thế giới bên ngoài.
Ban đầu, mối quan hệ giữa Bạc Vọng và Úc Hàm không tốt lắm, Úc Hàm rất khó tiếp cận. Bạc Vọng lại là người càng gặp khó càng hăng, cho đến sau này, thái độ của Úc Hàm dần dịu đi, tính cách dường như cũng từ đó mà trở nên mềm mại, không còn góc cạnh.
Bạc Vọng ngẩng đầu nhìn Úc Hàm đang cụp mi rũ mắt ngồi đối diện bàn ăn, cuối cùng cũng hiểu ra điều không ổn là gì. Sói dù có thuần hóa, thì nó vẫn là sói, không có khả năng biến thành thỏ.
Anh nhìn chằm chằm Úc Hàm một lúc, trong vòng một phút đã bắt gặp rất nhiều lần cậu lén lút nhìn môi mình, anh giả vờ không biết.
"Anh tìm thấy mẹ em rồi." Bạc Vọng nói xong cảm thấy những lời này như có tầng nghĩa khác, liền bổ sung, "Em có muốn biết bà ấy ở đâu không?"
Úc Hàm ngẩn người, chợt nhìn về phía Bạc Vọng.
Bạc Vọng: "Trước đây, anh đã hứa sẽ giúp em, ý anh là giúp em thoát khỏi những kẻ đòi nợ đó. Nhưng nếu em muốn anh giúp em trả nợ cho mẹ em, anh cũng có thể đồng ý, chỉ cần em mở lời."
Úc Hàm mím mím môi, dường như có chút do dự. Mặt cậu lộ vẻ băn khoăn, Bạc Vọng cũng không giục cậu, kiên nhẫn chờ cậu nghĩ kỹ. Một lát sau, Úc Hàm lắc đầu: "Không cần đâu, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến anh."
"Em không cần lo lắng, trả những khoản nợ đó đối với anh cũng không khó, anh cũng đã nói rồi, em cứ coi như anh đang đầu tư, lời này không phải nói cho có." Bạc Vọng kéo ra khóe môi cười khẽ, "Úc Hàm, em xứng đáng để anh làm như vậy."
Anh dụ dỗ nói: "Chỉ cần em nói một câu."
Ánh mắt trong trẻo của Úc Hàm không dao động, "Học trưởng, cảm ơn anh, anh đã đối xử với em rất tốt rồi, chuyện này anh không cần nhúng tay vào."
Giọng điệu và vẻ mặt cậu rất kiên định.
"Được rồi." Bạc Vọng cũng không cố chấp, "Nếu cần gì thì em có thể tìm anh bất cứ lúc nào."
"Được." Úc Hàm đáp.
Bạc Vọng không nhắc lại, anh tiếp tục ăn cơm.
"Học trưởng... đã biết rồi sao?" Giọng Úc Hàm trở nên.
Bạc Vọng: "Chuyện gì?"
"Về chuyện của mẹ em."
Úc Hàm cúi đầu, không dám nhìn Bạc Vọng, sợ từ trong mắt anh nhìn ra một số cảm xúc mà mình không muốn thấy. Cậu nắm chặt đũa, siết mạnh đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra như không có chuyện gì.
Úc Hàm vừa nói vậy, Bạc Vọng liền hiểu.
Cậu và mẹ cậu ở khu dân cư đó thật ra tiếng tăm vẫn luôn không tốt.
Úc Hàm cùng mẹ chuyển đến xóm nhỏ đó khi cậu năm tuổi. Khi đó, bố cậu đã không còn, mẹ cậu làm rất nhiều công việc lộn xộn khác nhau, nhưng nguồn tiền thực sự kiếm bằng cách nào, người dân ở khu đó đều biết rất rõ.
Khi Úc Hàm còn nhỏ, bà ta đã thường xuyên dẫn đàn ông về nhà. Úc Hàm cứ thế cũng chai sạn với việc này, từ rất sớm đã hiểu đó là gì. Một năm trước, ngày cậu gặp Bạc Vọng, thực ra là cậu đã chạy trốn ra khỏi ngôi nhà đó.
Nói ra cũng thật mỉa mai, Úc Hàm lớn lên xinh đẹp, thiếu niên 16 tuổi suy dinh dưỡng, trông vẫn còn nhỏ, khó phân nam nữ. Ngày đó cậu tan học về nhà, vừa vặn gặp người đàn ông mà mẹ cậu dẫn về nhà. Ánh mắt ghê tởm của người đàn ông đó lướt qua cậu, lời nói tràn đầy khinh miệt. Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng hắn ta lại còn muốn động tay động chân, thậm chí còn đè cậu xuống giường. Úc Hàm đã đánh người đàn ông đó, sau đó lợi dụng lúc hắn ta đang đau mà bỏ chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau cậu về nhà, ngược lại bị mẹ cậu trách mắng, nói rằng chạm một chút thì có làm sao, lại không làm gì cậu thật.
Khoảnh khắc đó, toàn thân cậu run rẩy, không biết là nên tức giận, hay là nên sợ hãi, có lẽ cả hai đều có. Cậu sợ mẹ cậu thực sự có một ngày sẽ bán cậu đi.
Bạc Vọng nửa ngày không trả lời câu hỏi của Úc Hàm, Úc Hàm trong lòng thấp thỏm không yên.
Cậu nghĩ quá nhập tâm, không chú ý thấy Bạc Vọng đã đi đến trước mặt mình. Giây tiếp theo, Bạc Vọng giữ lấy cằm cậu, nâng mặt cậu đối diện với mình.
Khoảnh khắc đó, sự u ám không kịp che giấu trong mắt Úc Hàm hoàn toàn lộ rõ trong tầm mắt Bạc Vọng.
Úc Hàm trong lòng đột nhiên trống rỗng, theo bản năng cụp mắt xuống.
Bạc Vọng không bỏ lỡ ánh mắt của cậu, anh thậm chí còn cảm thấy, đây mới là Úc Hàm thật sự.
Một con sói đang cố gắng ngụy trang thành một con thỏ.
Đáng yêu thật.