Chương 17: Thử (1)
Gần giữa trưa, học sinh cấp ba vẫn chưa tan học, cả sân trường rộng lớn thật yên tĩnh. Thời tiết gần tháng 11 hơi se lạnh, trên lối đi nhỏ, lá ngô đồng rời đầy đất.
Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, trời âm u đầy mây, gió thổi mạnh. Trong văn phòng tầng hai khối 11, chỉ có chủ nhiệm lớp 11/1 đang chấm bài thi. Bạc Vọng quen đường quen nẻo tìm đến văn phòng, gõ cửa.
"Thầy Ngôn." Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, trông trầm ổn lại không mất đi vẻ phong độ.
Thầy chủ nhiệm đang chấm bài thi ngẩng đầu lên.
Đối phương khoảng 40 tuổi, đeo kính, vẻ mặt nghiêm nghị khi không cười nói trông khá đáng sợ. Ông chính là chủ nhiệm lớp của Úc Hàm, họ Ngôn.
Một giờ trước, Úc Hàm gọi điện cho anh, nói là ở trường có chút chuyện, hỏi anh có thể đến giúp một chút hay không. Bạc Vọng đương nhiên sẽ không từ chối, anh hỏi là chuyện gì, Úc Hàm nhẹ nhàng nói rằng là giải quyết việc đánh nhau của một bạn cùng lớp.
Bạc Vọng đến nơi rồi mới biết, người đánh nhau với Úc Hàm là Thẩm Lâm.
Lúc này học sinh đều đang trong giờ học, Thẩm Lâm và Úc Hàm cũng ở trong lớp. Thầy Ngôn trước tiên nói sơ qua tình hình với Bạc Vọng.
Tiết thể dục vừa rồi, hai nam sinh không biết xảy ra xích mích va chạm gì, đánh nhau trên sân thể dục. Bạn cùng lớp đều nhìn thấy, lúc đó hai người cách họ cách xa những người khác khá nhiều, cũng không nói rõ là ai ra tay trước.
"Cậu chính là anh trai của Úc Hàm?" Thầy Ngôn hỏi. "Trông có vẻ quen mắt."
Khi Bạc Vọng đến, anh tự giới thiệu là người nhà của Úc Hàm. Nghe thầy Ngôn hỏi, anh nói: "Cũng có thể coi là như vậy."
Anh cười cười, "Trước đây em từng học ở đây, có thể là đã gặp thầy Ngôn rồi."
Anh không dây dưa nhiều ở chủ đề này, mà hỏi thầy Ngôn tình hình của họ thế nào.
Thầy Ngôn cũng không truy hỏi thêm.
"Thương tích cũng không có gì đáng kể, chỉ là chuyện này đã xảy ra hai lần với Úc Hàm rồi, hơn nữa em ấy cũng không chịu nói nguyên nhân đánh nhau. Úc Hàm là một đứa trẻ ngoan, thành tích cũng luôn dẫn đầu. Cũng không biết em ấy và Thẩm Lâm có mâu thuẫn gì, hai người này bình thường trông như chẳng liên quan gì đến nhau..... Chỉ là muốn nhờ cậu lén quan tâm một chút, có những lời nói học sinh không chịu nói với giáo viên, nhưng với những người anh chị tuổi xấp xỉ bọn nhỏ, cũng dễ khuyên bảo hơn.”
Chuyện này nói nghiêm trọng thì cũng không quá nghiêm trọng, đặt lên người Thẩm Lâm và những người khác, đánh nhau cũng chẳng phải là điều to tát gì. Nhưng đặt lên người Úc Hàm, lại đáng để giáo viên chú ý.
Thầy Ngôn định đến phòng học gọi Úc Hàm, Bạc Vọng gọi ông lại, nói có thể đợi họ tan học ở đây, dù sao cũng chỉ còn hơn mười phút nữa là tan học.
Bạc Vọng ngồi trong văn phòng một lát, rồi ra hành lang. Anh tìm một vị trí có tầm nhìn tốt, có thể nhìn thấy Úc Hàm, lại không đến mức gây ra sự chú ý với người khác.
Cả lớp có hơn ba mươi học sinh, bàn ghế sắp xếp thưa thớt, khiến phòng học trông rất rộng rãi. Úc Hàm ngồi ở vị trí gần cửa số, ghế thứ hai từ dưới đếm lên. Cửa sổ chỉ mở nửa cánh, Bạc Vọng ở phía sau hành lang, chỉ có thể nhìn thấy gáy cậu.
Anh không cố ý quấy rầy, cứ thế nhìn gáy cậu vài phút. Anh cứ thế nhìn chăm chú, Úc Hàm như có cảm giác, đột nhiên bất ngờ quay đầu lại.
Hành lang trống rỗng, không có ai.
Úc Hàm sửng sốt, trong lòng cũng theo đó trống rỗng. Cậu biết mình đang mong chờ điều gì, muốn anh đến, nhưng lại sợ anh đến.
Đây là một lần thử nhỏ của Úc Hàm.
Cậu... không muốn bắt chước người khác nữa.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên ra khỏi lớp. Úc Hàm sắp xếp sách vở trên bàn gọn gàng. Học sinh trong lớp đã đi gần hết, Úc Hàm vẫn ngồi trong phòng học, lưng thẳng tắp, nhưng lại toát lên vẻ cô đơn một cách khó hiểu.
Cậu ngồi tại chỗ một lúc, rồi từ chồng sách được xếp gọn gàng bên cạnh rút ra một tờ đề thi. Tay cậu cầm bút định viết, nhìn những câu hỏi trên đề.
Bạc Vọng ngồi ở vị trí phía sau Úc Hàm, chống cằm muốn xem khi nào cậu quay đầu lại. Anh bước vào khi học sinh trong phòng học rời đi gần hết, nhưng Úc Hàm lại hoàn toàn không hay biết gì, đầu cũng không thèm quay lại.
Khóe miệng Bạc Vọng không tiếng động cong lên cười. Anh thấy Úc Hàm vẫn muốn làm bài thi, liền vươn ngón trỏ lướt từ trên xuống dưới, dọc theo lưng cậu.
Cảm giác ngứa và tê dại lan khắp lưng Úc Hàm. Cậu không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được người phía sau là ai, hô hấp chợt cứng lại.
Một vệt mực đen dài xuất hiện trên tờ đề thi.
"Học sinh Úc Hàm, chăm chỉ quá nha, nhìn anh cái nào." Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, bất cần đời vang lên.
Chiếc bật lửa trong lòng Úc Hàm như được đốt lên, nóng bừng.