Chương 14: Nóng ư?
Tay Úc Hàm khều nhẹ vào lòng bàn tay anh, đôi mắt ngây thơ, giọng nói xen lẫn vẻ nghi hoặc: "Học trưởng?"
"…..Quần em đâu?" Bạc Vọng hỏi.
"Nóng quá, không mặc." Úc Hàm mím môi cười ẩn ý, "Ngày xưa, hồi học cấp hai trong ký túc xá thường xuyên có bạn cùng phòng không mặc quần, cho nên em....."
Cậu dừng lại một chút, mặt mang vẻ ngượng ngùng: "Học trưởng, anh... không ngại chứ?"
Ánh mắt Bạc Vọng quay trở lại tờ đề thi, lười biếng nói: "Về phòng thay quần áo đi, mặc quần vào, đừng có mặc như vậy mà đi lung tung trước mặt học trưởng của em."
Úc Hàm rũ mắt, không khỏi tự hỏi mình có phải đã xây dựng hình tượng đơn thuần, yếu đuối, đáng thương quá thành công rồi không.
Cậu nói: "Lát nữa em sẽ về thay, đàn anh giảng giúp em câu này trước đi."
Cậu khẽ nhéo lòng bàn tay Bạc Vọng. Bạc Vọng lúc này mới chợt nhận ra mình vẫn đang nắm tay cậu, anh ho nhẹ một tiếng, buông tay cậu ra. "Đưa bút cho anh."
Thật ra thời tiết này không nóng cũng không lạnh, vừa đẹp, nhưng Bạc Vọng một chút cũng không hoài nghi lý do mà Úc Hàm nói, bởi vì anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra lý do Úc Hàm làm như vậy.
Úc Hàm đưa bút cho Bạc Vọng. Bạc Vọng trước đây cũng thường xuyên tham gia các cuộc thi do quốc gia tổ chức, không lạ gì loại đề này. Anh ghi chú vài chỗ trên bài, bắt đầu giảng đề cho Úc Hàm.
Khi anh giảng xong, định quay đầu hỏi Úc Hàm đã hiểu chưa, liền thấy Úc Hàm không biết từ lúc nào đã ghé cằm đến sát vai anh, chỉ còn một chút nữa là chạm vào, mà bản thân cậu dường như hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần.
Gần đến mức Bạc Vọng quay đầu, khóe môi anh có thể lướt qua gò má cậu, gần đến mức Bạc Vọng rũ mắt có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cậu.
Bạc Vọng không lên tiếng, phòng khách tức khắc yên tĩnh lại.
Hô hấp anh rất nhẹ, phả vào sườn mặt Úc Hàm.
"Em hình như đã hiể..." Úc Hàm lúc này cũng xoay người xuống, môi lướt qua khóe môi Bạc Vọng, cảm giác mềm mại thoáng qua, cả hai đều sững sờ.
Úc Hàm lấy lại tinh thần, tức khắc như một con thỏ bị chấn kinh, đột nhiên đứng bật dậy khỏi sofa, trong lúc hoảng loạn lùi lại, gót chân va vào góc bàn trà, mắt thấy sắp ngã ngửa ra sau.
Bạc Vọng không để chuyện đó xảy ra, anh vươn tay kéo Úc Hàm về phía mình. Úc Hàm không ngã ra sau mà đáp thẳng vào người Bạc Vọng, khiến anh ngã vật xuống sofa, trán va vào vai Bạc Vọng.
Bạc Vọng ngửa cằm, thiếu niên trên người anh hoảng loạn không biết làm gì, muốn đứng dậy khỏi anh, nhưng lại càng khiến cả hai dính sát vào nhau hơn.
"Em xin lỗi... Em, em không cố ý... ưm..."
Tay Úc Hàm từ ngực Bạc Vọng trượt xuống bụng, quần áo của Bạc Vọng bị cậu làm cho lộn xộn, vạt áo co lên một chút, để lộ một phần cơ bụng săn chắc, trơn nhẵn.
Bạc Vọng không có cảm giác gì, chỉ thấy dáng vẻ hoảng loạn của Úc Hàm rất thú vị. Anh muốn nhìn thêm, không ra tay giúp đỡ. Anh nhìn Úc Hàm đỏ bừng cả mặt, ngay cả tai cũng đỏ, có chút buồn cười.
Cho đến khi đầu gối Úc Hàm chạm vào chỗ nào đó của anh, Bạc Vọng hít một hơi. "Úc Hàm, đừng nhúc nhích."
Bạc Vọng một tay giữ lấy tay Úc Hàm, một tay cố định cái eo đang vặn vẹo của cậu. Anh thật sự sợ đại bảo bối của mình bị đè hỏng.
Thân thể Úc Hàm run lên, trong mắt mềm mại như một hồ nước xuân, người ngày thường luôn bình tĩnh giờ như mất tự chủ, đáng thương hề hề nhìn Bạc Vọng, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi..."
Bạc Vọng không biết vì sao, cảm thấy có chút không ổn.
Anh không nghĩ sâu, cười đến nỗi lồng ngực rung lên: "Không sao, đứng dậy đi."
Anh giơ tay vỗ bốp một cái vào mông Úc Hàm, quên mất Úc Hàm chỉ mặc một chiếc quần lót.
Một tiếng “Bốp“ giòn tan, không khí im lặng một cách kỳ lạ.
……
Cuối cùng, mặt Úc Hàm đỏ bừng như muốn bốc khói, tinh thần hoảng hốt trở về phòng. Da cậu trắng, mặt đỏ lên lại càng dễ thấy, che cũng không che được. Bạc Vọng thấy ánh nước trong mắt cậu khi cậu trở về phòng, là do cậu hoảng loạn giãy giụa mà ra, nhưng Bạc Vọng luôn có cảm giác mình đang bắt nạt trẻ con.
Anh trấn tĩnh một lát, nhìn bàn tay phạm tội của mình, suy tư một chút, đứng dậy trở về phòng tắm.
Lúc đó quá loạn, Bạc Vọng khi tắm mới hồi tưởng lại rằng ban đầu là vì môi Úc Hàm vô tình cọ qua khóe miệng mình. Anh lúc đó ban đầu là muốn hù dọa Úc Hàm một chút, trêu chọc cậu, xem dáng vẻ luống cuống của cậu, nào ngờ Úc Hàm lại chậm chạp đến mức anh thở dồn dập vào mặt cậu mà cậu vẫn không phát hiện ra.
Không phát hiện ra...
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, hơi nước khiến không gian bên trong mờ ảo. Bạc Vọng dùng năm ngón tay lau qua hơi nước trên gương, trong đầu đột nhiên phát lại cảnh tượng lúc đó.
Úc Hàm lùi lại suýt ngã, bị anh giữ lại, sau đó ngã vào người anh, luống cuống tay chân muốn đứng dậy, nhưng lại càng làm t*nh huống thêm rối.
Dường như mọi thứ đều rất bình thường và hợp lý.
Không....
Lúc ban đầu, Úc Hàm chỉ là mặc chiếc áo sơ mi mỏng có chút ướt, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, tay cầm bài thi.
Thời tiết thế này, nóng ư?
---
Bé nó mê anh Vọng lắm òi, hành động lộ liễu quá pé ơi =))
Chương này mlem thậc sự ~