Chương 13. Nóng ư? (1)
"Tìm thấy người rồi?"
Trên ban công của một tầng chung cư nào đó, tàn thuốc đỏ lập lòe trong màn đêm. Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mang theo cái se lạnh của mùa thu.
Bạc Vọng tựa vào lan can, chiếc áo khoác màu trắng kéo khóa đến ngang ngực, buông lỏng trên người, toát lên vẻ phóng khoáng, trẻ trung của một chàng thiếu niên, nhưng cũng không thiếu phần lười biếng, ngạo mạn.
Đầu dây bên kia cho câu trả lời khẳng định, nói ra địa chỉ cụ thể và hỏi anh sắp xếp thế nào.
Bạc Vọng từ từ nhả ra một vòng khói. "Chia những món nợ đó ra đi, tôi không muốn họ lại xuất hiện bên cạnh nhóc con nhà tôi."
Bạc Vọng một lúc làm hai việc, vừa nghe đối phương trả lời điện thoại, lại nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở. Anh dụi tắt điếu thuốc. "...Cảm ơn, tiền lát nữa sẽ chuyển cho anh, làm phiền anh chăm sóc cậu ấy một chút."
"Cậu ấy" là chỉ Úc Hàm.
Bạc Vọng đã nhờ người đi tìm mẹ của Úc Hàm, cũng là để tránh cho những kẻ đó lại tìm đến cậu. Anh đoán không sai, mẹ của Úc Hàm không chạy ra khỏi thành phố Y, mà như con chuột cống trốn chui trốn lủi để trốn nợ. Nhưng bà ta không có tiền, muốn sinh tồn thì tất nhiên phải tiếp xúc với người khác để kiếm tiền, cho nên Bạc Vọng vẫn tìm được bà ta.
Bạc Vọng không tính làm từ thiện, ai nợ tiền thì người đó phải trả.
Anh đứng ở ban công hóng gió, định đợi mùi thuốc lá tan hết rồi mới vào trong.
Không nhiều người biết anh hút thuốc, đôi khi đeo một chiếc mặt nạ quá lâu, ngược lại càng khó thoát khỏi cái bóng của chiếc mặt nạ đó.
Giống như việc anh nghe thấy động tĩnh Úc Hàm trở về, theo bản năng dụi tắt thuốc, bởi vì trong mắt Úc Hàm, anh nên là một đàn anh gần gũi, bình dị, không nên gắn liền với những hành động đó. Thế nên, anh phản xạ có điều kiện duy trì cái "thiết lập nhân vật" này.
Úc Hàm thấy ánh sáng màn hình điện thoại từ ban công, lập tức đi tới. Cậu đứng ở cửa ban công, một tay vịn cửa hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Bạc Vọng vẫy vẫy điện thoại, nói: "Đã đặt cơm hộp rồi, lát nữa sẽ giao đến."
"Em có thể nấu cho anh." Úc Hàm nói.
"Vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi, ong mật nhỏ chăm chỉ." Bạc Vọng đi ngang qua cậu vào phòng khách, còn tiện tay xoa đầu cậu một cái.
Không ngờ khoảnh khắc tay anh buông ra, Úc Hàm đã bắt lấy cổ tay anh. Bước chân Bạc Vọng dừng lại.
"Anh hút thuốc."
Đầu ngón tay Bạc Vọng cong lại, thoát khỏi lòng bàn tay cậu, khẽ véo mũi cậu: "Mũi cũng khá nhạy đấy."
Hàng mi như lông vũ của Úc Hàm run rẩy, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, "Tâm trạng anh không vui sao?"
"Vẫn vậy, đừng nghĩ linh tinh." Bạc Vọng nói một cách bất cần đời, thực sự không giống người đang không vui.
Úc Hàm: "Học trưởng, đừng cười."
"Hửm?" Bạc Vọng nhẹ nhàng nhướng mi.
"Không vui thì không cần miễn cưỡng cười." Lông mi Úc Hàm run rẩy, "Người vui vẻ thì sẽ tỏa ra bầu không khí vui vẻ, không vui cũng vậy."
Cậu đi đến trước mặt Bạc Vọng, nhìn anh.
Nụ cười trên khóe miệng Bạc Vọng mờ nhạt đi ngay khi Úc Hàm nói câu đó. Anh không cảm thấy mình không vui, hay nói cách khác, anh không nghĩ cuộc nói chuyện với bố mẹ sẽ ảnh hưởng đến mình.
Thế nhưng khi Úc Hàm nói những lời này với anh, anh mới nhận ra, mình có hơi phiền muộn thật.
Người luôn đảm nhận vai trò bảo vệ sẽ không để lộ điểm yếu, dù là điểm yếu về cảm xúc. Bạc Vọng không thích bị người khác nhìn thấu, chỉ là tâm lý mâu thuẫn của anh còn chưa kịp lên men, trong lòng ngực đã có thêm một người.
Nhiệt độ cơ thể thiếu niên hơi thấp, đôi tay nhẹ nhàng thử ôm lấy eo anh, sau đó từ từ siết chặt lại, như một loài động vật ăn cỏ nào đó, từng bước tiến vào một lãnh thổ đầy rẫy nguy hiểm, tràn đầy sự cẩn trọng.
"Nghe nói ôm... sẽ làm người ta cảm thấy vui vẻ hơn." Giọng Úc Hàm gần sát bên tai anh, "Anh cảm thấy, có khá hơn chút nào không?"
Bạc Vọng: "..."
Anh đưa tay, đặt lên vai Úc Hàm, ban đầu định đẩy người ra khỏi mình, nhưng vừa chạm vào trong tích tắc, cách một lớp vải, bất ngờ cảm thấy bờ vai dưới tay thật gầy.
Lần trước anh đã phát hiện, một tháng không gặp, Úc Hàm gầy đi, chỉ là lúc đó chưa từng quá mức để ý.
Tay Bạc Vọng từ vai Úc Hàm trượt xuống xương bả vai, rồi theo lưng xuống, dừng lại ở eo cậu. Hô hấp của Úc Hàm loạn nhịp vài giây.
Bạc Vọng hai tay ôm lấy eo cậu, xác nhận không phải ảo giác.
"Em gầy đi rồi."
Đồng thời với giọng nói của anh, là một tiếng khẽ hừ mất kiểm soát của Úc Hàm bên, không giống như chạm vào vết thương.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, tiếng thở cũng trở nên rõ ràng.
"Đừng chạm vào chỗ đó, hơi nhột." Úc Hàm buông lỏng tay đang nắm vạt áo Bạc Vọng.
Đúng lúc này, điện thoại Bạc Vọng reo lên, cơm hộp của anh đã đến. Thế là chủ đề này tự nhiên mà qua đi.
Bạc Vọng gọi phần ăn cho hai người, anh và Úc Hàm ăn tối cùng nhau, sau đó Úc Hàm về phòng học bài, Bạc Vọng ngồi ở phòng khách lướt điện thoại. Nhờ sự xuất hiện bất ngờ của Úc Hàm, nỗi phiền muộn và khó chịu mơ hồ trong lòng Bạc Vọng sớm đã tan biến.
Không lâu sau, Úc Hàm đi ra, cậu tắm rửa xong, liền về phòng. Lại qua một lát, Úc Hàm cầm theo tờ đề thi, ra tìm Bạc Vọng
"Học trưởng, em có mấy câu không biết làm, anh có thể chỉ em được không?"
Bạc Vọng không ngẩng đầu mà dịch sang bên cạnh, chừa chỗ cho Úc Hàm. Úc Hàm ngồi xuống cạnh anh, đưa tờ đề thi cho anh. Bạc Vọng liền đặt điện thoại sang một bên, đưa tay nhận lấy đề thi.
Đây là một tờ bài tập toán học, anh chỉ liếc qua, liền nhận ra phần lớn trên đó là những câu hỏi dùng để thi đấu.
"Em muốn tham gia thi đấu sao?" Bạc Vọng hỏi.
"Em muốn thử xem." Úc Hàm ngượng ngùng nói, "Thi đấu có tiền thưởng."
Bạc Vọng hỏi cậu câu nào không biết làm, Úc Hàm chỉ chỉ, Bạc Vọng vươn tay, Úc Hàm không rõ nguyên do, đem tay mình đặt lên tay anh.
Bạc Vọng: "....."
Anh cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt nhìn Úc Hàm, nhưng chỉ liếc một cái, liền ngây người.
Tóc Úc Hàm còn chưa khô hẳn, vẫn còn hơi rối. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, có lẽ là trên người nước còn chưa lau khô đã mặc quần áo vào, hoặc là giọt nước từ tóc rơi xuống, ngực cậu ướt một mảng lớn, như ẩn như hiện dính vào da thịt. Còn nửa dưới cơ thể, cậu chỉ mặc một chiếc quần lót.