Chương 12: Bấm lỗ tai (2)
Ngày hôm sau, Bạc Vọng được gọi về Bạc gia ăn cơm.
Sáng sớm, cả Bạc gia đã tụ tập trong biệt thự sang trọng để ăn bữa cơm. Bạc Vọng ngồi bên trái bàn, bố của Bạc Vọng ngồi ở vị trí chủ tọa là. Bố Bạc và Lưu nữ sĩ trước đây kết hôn là do liên hôn. Bố Bạc rất gia trưởng, còn bà Lưu là một người phụ nữ có chút cá tính. Những năm gần đây, dù có những trận cãi vã nhỏ xảy ra, họ vẫn tôn trọng nhau như khách. Nhưng hai người có một điểm chung, đó là đều rất sĩ diện.
Dù ở nhà có ầm ĩ đến mức khó coi, ra ngoài vẫn luôn chỉn chu, lịch sự.
Về việc Bạc Vọng thích đàn ông, họ đều giữ thái độ phản đối.
Trên bàn ăn yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng va chạm của bát đĩa. Một lát sau, Bạc phụ mở lời: “Nếu không phải tối qua nhìn thấy ảnh con đi chơi, bố cũng không biết con đã trở về.”
Bạc Vọng đã ăn gần xong, anh đặt muỗng xuống, lặng lẽ chờ đợi. Anh biết bố gọi anh về ăn cơm không chỉ để nói những lời này.
“Con với thằng nhóc đó, vẫn chưa chia tay à?” Bố Bạc không vòng vo.
Giai đoạn nổi loạn của Bạc Vọng có lẽ đến muộn hơn so với bạn bè cùng lứa. Anh đã làm con trai ngoan của họ mười mấy năm, đến khi vừa tròn 18 tuổi vào năm cấp ba, anh cũng không còn nhất nhất nghe lời họ nữa.
“Chia cái gì?” Bạc Vọng nói với giọng điệu lười biếng.
Giữa lông mày Bạc phụ có nhiều nếp nhăn sâu, trông già hơn so với tuổi thật, cũng rất có uy nghiêm. Quanh năm đều trưng ra khuôn mặt bề trên, chuyên quyền độc đoán, ghét nhất người khác chống đối mình: “Tại sao con cứ thích dính dáng đến loại người không đứng đắn như vậy! Đứa đầu tiên có thể dứt, sao đứa này lại không dứt được!?”.
“Người đầu tiên là chưa từng bắt đầu, người bây giờ cũng chưa bắt đầu nốt, ông bảo tôi chia cái gì? Bạc tổng.” Trong sự tùy ý lười biếng của Bạc Vọng, lại ẩn chứa sự sắc bén.
Cái gọi là “người đầu tiên” là một nam sinh học cùng trường với anh, dựa vào thành tích mà vào được. Cậu ta kém anh một khóa. Lúc cậu ta viết thư tình cho Bạc Vọng, bị người khác phát hiện thì đổ ngược lại, nói là Bạc Vọng ép cậu ta viết mấy thứ đó cho anh.
Bạc Vọng không phủ nhận cũng không thừa nhận, thuận thế công khai xu hướng tính dục với gia đình mình, còn dư luận bên ngoài nghĩ thế nào thì anh không rõ. Chuyện này ban đầu vỡ lở ra cũng khiến người ta bàn tán xôn xao, nhưng sau này không còn nhiều người tin nữa, dù sao hình tượng của Bạc Vọng ngày thường quá mức chính trực, người duy nhất biết toàn bộ nội tình chỉ có Trâu Viễn.
Khi Bạc phụ nói chuyện, Lưu nữ sĩ thường không xen vào, thỉnh thoảng mở miệng cũng chỉ để phụ họa. Họ muốn một người con trai ưu tú, mà Bạc Vọng, có lẽ cả đời này cũng không còn tư cách ấy nữa.
Bạc phụ: “Đừng ép bố động thủ.”
Bạc Vọng: “Bố mà động đến cậu ấy, con cũng sẽ không để yên.”
Mẹ Bạc thấy tình hình lúc này căng thẳng thật, vội vàng quát lớn Bạc Vọng.
Bạc phụ tức giận đến bật cười liên tục, môi run rẩy: “Được! Được! Con giỏi lắm!”
Bạc Vọng ngả người ra ghế, khuôn mặt không chút cảm xúc như chưa hề có cuộc cãi vả nào giữa mình và bố. Anh chuyển chủ đề nói chuyện: “Con cũng không giỏi giang gì, nhưng bảo vệ cậu ấy khỏi thuộc hạ của bố thì con vẫn làm được, Bạc tổng, từ nhỏ đến lớn, con ghét nhất người khác động vào đồ của con, điểm này bố biết mà.”
Anh không quan tâm đến sĩ diện, cũng không quan tâm việc mình làm ầm ĩ có khó coi hay không.
Bạc phụ đối diện với đôi mắt anh, biết rằng dưới những lời nói bình tĩnh đó là sự nghiêm túc.
Nếu ông động vào Úc Hàm, thì không phải là động vào người kia, mà là động vào giới hạn của Bạc Vọng.
Từ trước đến nay, Bạc Vọng là thành phẩm ưu tú nhất của hai vợ chồng họ. Hiện tại, anh bị nhiễm bẩn, bọn họ muốn lau sạch vết bẩn trên thành phẩm đó, nhưng lại phát hiện không có cách nào để tẩy sạch.
“Tốt lắm, Bạc Vọng, coi như con có bản lĩnh.” Ngực bố Bạc phập phồng, cuối cùng ông cũng kiềm chế lại, cũng hiểu đạo lý càng làm càng phản tác dụng: “Từ hôm nay trở đi, trong nhà sẽ không cho con một đồng nào nữa, con cũng đã trưởng thành, là chúng ta đã bảo vệ con quá tốt, con tưởng thế giới bên ngoài là…”
Những câu tiếp theo Bạc Vọng không nghe rõ lắm, anh xách áo khoác lên: “Cơm cũng ăn rồi, con không làm phiền nữa.”
Khoảnh khắc anh đóng cửa lại, anh nghe thấy tiếng chén vỡ vụn.
Bạc Vọng không phải là người sẽ trở mặt với gia đình mà không có chút chuẩn bị nào. Ngay từ trước khi học cấp ba, trước khi anh come out, anh đã bắt đầu tích lũy tài sản. Thủ đoạn của bố Bạc, vẫn nằm trong dự liệu của anh.
Thật sự không hề làm anh bất ngờ chút nào.
Bố Bạc cắt đứt nguồn kinh tế của anh, tính toán dùng cách đó để ép anh khuất phục, nhưng ông hoàn toàn không hiểu được cái gọi là sự phản kháng của Bạc Vọng, nó không đơn giản chỉ là những gì được thể hiện bên ngoài.