Nhưng mà, vấn đề cũng không quá lớn.

Phân thân tạm thời vẫn ngoan ngoãn ở bên Việt Bùi Hồi, quần áo trong túi cũng chưa lấy ra. Nhưng Lâm Kinh Độ vẫn hơi lo lắng cho trạng thái tinh thần của con người kia, chắc là... sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu nhỉ? Ở chung mấy ngày như vậy, tổng thể cảm giác người kia không giống như trong tưởng tượng của cậu là kiểu yếu ớt đến cùng cực.

Không do dự nhiều, thiếu niên giẫm lên mảnh gương chưa tiêu hóa hết, dứt khoát quay người đi về phía trước.

Khu sao.

Vừa mới tám chuyện xong với chị Phương, nhân viên cửa hàng cũng là quản lý khu sao vừa rời đi thì nơi này liền trở nên vắng ngắt. Ngay cả khách hàng cũng chẳng thấy bóng ai.

Quý Húc Dương căng thẳng nói: “Hy vọng ở đây không có thương vong gì...”

Việt Bùi Hồi không đáp lời, vẻ mặt bình thản, dường như chẳng có chút gấp gáp nào. Anh hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Quý Húc Dương:

“Cậu cảm nhận được khí tức ở đây không?”

Quý Húc Dương lúng túng. Dị năng của cậu ta là hệ hỏa, tính cách cũng hấp tấp y như dị năng vậy. Bình thường đều dựa vào Việt Bùi Hồi và đội phân tích làm “trí não”, giờ mà kêu cậu ta tự dựa vào trực giác thì đúng là khó như lên trời.

Vừa thấy sắc mặt Quý Húc Dương như bảng pha màu đổ nghiêng, đủ mọi màu sắc loang lổ, Việt Bùi Hồi liền hiểu rõ: cậu ta chẳng cảm nhận được cái gì cả.

Người đàn ông vẫn bình thản, chỉ chuyển động tròng mắt mà nhìn về phía dãy kệ trống vắng trong khu sao.

Việt Bùi Hồi nhấc chân, từng bước tiến gần tới kệ hàng. Mùi bánh mì xộc thẳng vào chóp mũi, khơi dậy cảm giác thèm ăn khó hiểu kèm một cơn xao động vô danh. Mỗi bước anh tiến lên, không gian xung quanh lại biến đổi trong chớp mắt. Màu sắc bắt đầu trở nên vặn vẹo kỳ dị, croissant và bánh mì Pháp như đang trôi nổi. Tầm mắt anh rơi xuống thứ trông như đầm lầy, từ lớp vỏ khô vàng bắt đầu phồng lên, rạn nứt, mục rữa, mùi hôi thối lan ra, nhanh chóng át đi mùi thơm ngọt ngào của bánh nướng.

Quý Húc Dương bịt mũi: “Ọe! Cái quái gì vậy trời?!”

"Hương vị của 'bánh mì thối'." Đứng phía trước cậu ta, Việt Bùi Hồi đã bị mùi đó đánh thẳng vào mặt, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh. Trong mắt đen sâu thẳm thoáng lóe một tia đỏ rực. Người đàn ông rũ mắt nhìn cái bánh mì vừa nổ tung kia, lớp phồng nhầy nhụa càng lúc càng lan rộng phủ khắp cả dãy kệ, bề mặt bắt đầu mọc ra từng con mắt nhỏ, tròng mắt xoay liên tục, không chút thiện ý nhìn chằm chằm hai con người phía trước.

Quý Húc Dương nhíu mày, ấn huyệt thái dương:

“Đại ca, cái tên này giống như cũng là dạng tấn công tinh thần...”

Việt Bùi Hồi hoàn hồn, sắc mặt nhàn nhạt, như thể không hề bị âm thanh kỳ dị bên tai làm ảnh hưởng. Anh chỉ nhàn nhạt hỏi:

“Dao găm đặc chế đâu?”

Dao của anh trước đó bị một tên nào đó thu mất. Lần này rút kinh nghiệm, Lâm Kinh Độ giữ kỹ như giữ báu vật mà ném thẳng vào vực sâu không cho anh mò lại được.

Quý Húc Dương lập tức đưa ra:

“Ở đây! Đại ca, dị năng của anh vẫn chưa—— Nếu không thì để em—— ”

"Để tôi lên." Câu nói còn chưa dứt, người đàn ông đã giật lấy dao trong tay cậu ta. Chỉ liếc một cái, anh liền xác định được điểm yếu của quỷ dị. Không chút chần chừ, anh nâng dao mà đâm thẳng vào phần phồng nhầy!

Âm thanh cổ ngữ vang lên bên tai bỗng chốc chuyển thành tiếng thét nhọn, cao đến mức muốn phá vỡ màng tai, dễ dàng khiến người thường ngất đi, mà dị năng giả cũng chỉ miễn cưỡng chịu được. Quý Húc Dương vịn lấy kệ hàng, mặt mày tái mét:

“Trời ơi, cái con quái này giọng thật là... ấn tượng.”

Tiếng thét dần yếu đi, "xoẹt" một cái, nam nhân rút dao ra, không quay đầu lại mà ném về phía Quý Húc Dương:

“Quỷ dị cảnh giới màu cam, nhớ báo cáo bổ sung chi tiết.”

Quý Húc Dương vội vã bắt lấy, nhìn kỹ thì thấy con dao dính đầy chất lỏng màu xanh lục nhớp nháp…

Cậu ta lại nhìn đống bánh mì rối bời kia, yên lặng dời mắt: “Mấy ngày tới chắc em khỏi dám ăn bánh mì luôn quá...”

“À...”

Đúng lúc hai người đang xử lý đống chất nhầy và vụn vặt dính đầy người, trong bộ dạng vô cùng thảm hại, thì một giọng nói do dự vang lên:

“Ừm…”

Việt Bùi Hồi lập tức ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lâm Kinh Độ đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

Quỷ dị đã yên lặng lui đi, không biết cậu nhóc đã thấy được bao nhiêu.

Thực ra, Lâm Kinh Độ mới vừa đến. Lúc gần đến khu sao thì cậu đã nhận được phản hồi từ phân thân: nguy hiểm đã biến mất, không cần lo lắng nữa, hơn nữa khí tức của con người kia cũng vẫn ổn. Phân thân này chỉ có thể cảm nhận khí tức chứ không truyền hình trực tiếp, nhưng với Lâm Kinh Độ thì như vậy là đủ rồi.

Lúc này cậu mới yên tâm, bước chậm lại và đi vào.

Vừa vặn bắt gặp hai người trong bộ dạng thảm hại, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ biết họ đã gặp thứ gì.

Ánh mắt nghi hoặc lướt qua hai người, rồi dừng lại ở "xác bánh mì" rách nát kia. Lâm Kinh Độ có chút nghi ngờ: chẳng lẽ nhân loại của mình cũng có năng lực đặc biệt, có thể chế phục quỷ dị?

Vậy thì... liệu cậu có thể nuôi dưỡng một sủng vật mạnh như vậy không?

Ánh mắt trầm xuống. Việt Bùi Hồi làm sao mà không nhận ra sự nghi ngờ trong mắt thiếu niên chứ.

Không chút chần chừ, anh tựa vào kệ hàng bên cạnh, khẽ thở ra một hơi:

“Là người tốt bụng này giết chết đó.”

Anh cụp mi mắt, không định diễn quá sâu, bình tĩnh nói: “Tôi vẫn còn hơi sợ.”

Nghi ngờ chưa tan, nhưng để làm một chủ nhân tốt, tà thần ngoài miệng đã bắt đầu an ủi: “Không sao đâu, kết thúc rồi.”

Không sao cả, ai mà chẳng có bí mật. Cậu cũng cho phép sủng vật của mình giữ lấy chút bí mật riêng, ít nhất là hiện tại thì tà thần chưa có hứng thú vạch trần lớp mặt nạ ấy. Ngược lại, cậu còn cảm thấy việc giấu giếm như vậy thật thú vị.

"Ừ." Việt Bùi Hồi khẽ đáp.

Một bên, Quý Húc Dương đang nghẹn muốn nội thương. Cậu ta trơ mắt nhìn đại ca ném cái nồi cho mình, lại còn trố mắt nhìn đại ca nhà mình bước tới bên thiếu niên kia. Lúc này mới chú ý thấy trên cổ tay người đàn ông có vết bầm do xúc tu bạch tuộc để lại.

Quý Húc Dương: “...”

Người nên sợ phải là cậu ta mới đúng chứ!!!

Lâm Kinh Độ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy một góc tay áo của người đàn ông đang bước tới, không trực tiếp nắm lấy cổ tay anh. Thiếu niên ngẩng đầu, tóc mái theo động tác mà rủ xuống, lướt qua gương mặt, đôi mắt dị sắc ấy rực sáng lạ thường.

“Chúng ta đi thôi.”

Việt Bùi Hồi nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, khẽ đáp: “Ừ.”

Quý Húc Dương chỉ biết trơ mắt nhìn đại ca của mình bị quỷ dị "dắt đi" một cách không thương tiếc.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Kinh Độ đi đầu bước vào huyền quan. Cậu tháo giày thể thao dùng để đi dạo, cúi người thay dép trong nhà cho thoải mái.

Việt Bùi Hồi cũng thay đơn giản. Ánh mắt liếc sang bên, để ý thấy quỷ dị kia càng lúc càng thích ứng với sinh hoạt của con người.

Đổi dép xong, tà thần thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn sang phía anh. Đôi mắt dị sắc vốn được thu liễm lại vì người trước mặt, giờ đây ánh lên tia sáng ấm áp. Việt Bùi Hồi muốn rời mắt nhưng lại không thể, bởi vì đuôi mắt của thiếu niên kia, dưới ánh đèn lại có một vệt máu khô vương trên làn da trắng ngần.

Anh đưa tay lên, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau qua vết máu bên đuôi mắt thiếu niên. Vừa chạm vào, chỉ cảm thấy làn da lạnh lẽo và mềm mại. Bị anh chạm vào, quỷ dị không phản ứng gì mà chỉ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ anh lau sạch, không hỏi tại sao, cũng không phản kháng.

Chỉ có cái đuôi phía sau, hơi vẫy một cái vì phấn khích khiến tà thần phải gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh.

Lấy lại tinh thần, Việt Bùi Hồi làm ra vẻ thản nhiên, rút tay lại, ngón tay xoa nhẹ lau đi vết máu vừa dính phải:

“Hơi trễ rồi, tôi đi ngủ trước.”

"Nhưng mà…" Lâm Kinh Độ nghiêng đầu, ngắt lời anh, “Anh không phải cần người bầu bạn khi ngủ sao?”

Tà thần lúc này cố tình giả vờ không hiểu kỹ xảo ngôn ngữ của con người, đem câu hỏi thân thiết "Anh có cần người ngủ cùng không?" đổi thành một lời khẳng định đầy tự nhiên “Anh cần người ngủ cùng.”

Sợ bị từ chối, Lâm Kinh Độ còn nghiêm túc đưa ra lý do chính đáng:

“Con người các anh không phải rất sợ mấy thứ kia sao, chắc chắn vẫn còn sợ nên không ngủ ngon được đâu. Nhưng tôi không sợ đâu, tôi có thể ngủ cùng anh.”

Cậu hoàn toàn bỏ qua chuyện mình là dưới lớp ngụy trang cũng bị liệt vào loại "đáng sợ", mà vẫn tự tin phân ranh giới rõ ràng.

“Tôi không giống mấy cái đó nha. Tôi nặn ra hình người đẹp hơn mấy con quỷ dị kia một vạn lần luôn.”

Việt Bùi Hồi khựng lại.

Ngủ cùng? Dù có cách một cánh cửa thì anh cũng chỉ có thể giả vờ rằng mình không ở chung phòng với một con quỷ dị. Nếu thật sự nằm ngủ trên cùng chiếc giường… chỉ e anh mất ngủ đến thần kinh cũng teo tóp mất. Hơn nữa, nếu lỡ như lại phát bệnh thì sao?

Trước đây, anh sẽ thẳng thừng từ chối không chút do dự. Nhưng lần này, anh quả thực thiếu cậu một ân tình. Ở siêu thị kia, nhờ có cậu nên bọn họ mới giải quyết được rắc rối do "Gương" gây ra.

Chưa vội từ chối, Việt Bùi Hồi rũ mi xuống, giả vờ "hoảng hốt": “Tôi thật sự sợ… nhưng mà…”

Tà thần vừa mới hùng hồn đòi ngủ cùng cũng dừng lại, chăm chú quan sát nét mặt nhỏ nhặt của người kia: sợ hãi, hoang mang, còn có chút bối rối. Là còn lo lắng chuyện ngủ cùng à?

Ánh mắt cậu nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt người đàn ông, không nóng không lạnh. Việt Bùi Hồi rũ mi, tiếp tục nói:

“Chỉ là tôi quen ngủ một mình rồi, hai người chắc là sẽ không ngủ ngon.”

Anh ngẩng đầu, trong đôi mắt như dòng sông sâu chảy qua ánh sáng lặng lẽ:

“Tôi muốn ngủ thật ngon một giấc. Mai sáng dậy, làm bữa sáng cho cậu.”

Vừa nghe đến "làm bữa sáng cho cậu", tà thần liền đứng hình.

Ánh mắt vốn nhàn nhạt lập tức trở nên rực rỡ, rõ ràng trên khuôn mặt không cảm xúc kia lại hiện lên vẻ mong chờ rạo rực. Lâm Kinh Độ mím môi dưới, giả vờ thản nhiên nói:

“Vậy thì giấc ngủ vẫn là quan trọng hơn, tôi không quấy rầy anh nữa.”

"Nhưng nếu anh cần người giúp ngủ thì tôi sẵn sàng đó nha." Hôn mê chú gì đó, cậu cực kỳ am hiểu.

"..." Việt Bùi Hồi nở nụ cười lễ phép: “Tối nay không cần.”

Tà thần không bất ngờ trước câu từ chối, chỉ gật đầu: “Vậy cũng được.”

Việt Bùi Hồi liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “Trễ rồi, tôi về phòng trước.”

Vì bữa sáng ngày mai, tà thần thậm chí vui vẻ mà nhường cho sủng vật thêm một khoảng không gian riêng tư. Thiếu niên đứng giữa phòng khách không bật đèn, lặng lẽ nhìn theo người kia mở cửa phòng ngủ, khẽ nói:

“Ngủ ngon nha.”

Người đang nắm tay cầm nắm cửa hơi khựng lại, quay đầu nhìn cậu. Ánh đèn trong phòng ngủ chiếu lên khuôn mặt anh, khiến đôi con ngươi đen tuyền như dòng sông đêm lấp lánh ánh sáng, nét mặt sắc bén cũng nhu hòa đi mấy phần:

“Ừ. Ngủ ngon.”

Chờ đến khi cánh cửa khép lại, Lâm Kinh Độ mới quay về phòng mình.

Cậu phịch người lên chiếc giường lớn mềm mại, vùi mặt vào chiếc chăn mang theo hương thơm đặc trưng, cọ cọ mấy cái.

Tà thần không cần ngủ. Nói cách khác, cậu cần phải chờ suốt một đêm dài nữa mới được ăn bữa sáng thơm ngon.

Trong phòng vang lên một tiếng thở dài nặng nề.

Ba giờ sáng.

Lại một tiếng thở dài.

Trong căn phòng tối đen như mực, đôi mắt sáng lấp lánh của tà thần mở to.

“Còn bao lâu nữa thì trời mới sáng hả trời...”

Ai da.

Tác giả có lời muốn nói:

Tà thần: "Tui đói quá à, đêm khuya đói thật sự luôn đó… Có ai đút tui ăn với QAQ" (lăn qua chơi điện thoại cho quên đói)

Con người: (trằn trọc mất ngủ...)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play