“……”

“█▇▆▄▃▂……▎▍▌▋▏”

Tiếng lầm bầm khó hiểu vang vọng nơi vực sâu, một vị thần khổng lồ không thể hình dung đang chậm rãi dùng xúc tu của mình lật một quyển sách.

Bỗng nhiên, xúc tu của thần dừng lại. Cậu nghiêng đầu mà chăm chú nhìn vào một trang giấy vừa được lật.

Trên đó là hình vẽ một sinh vật trông như con người, bên cạnh còn kèm theo những ký tự khó giải đọc.

“▍▌▋▄▅▂▏……!”

“&*@#¥…… Nhân loại……”

Xúc tu rung nhẹ, có phần vui vẻ mà lại hơi run rẩy, thần lẩm bẩm bằng thứ ngôn ngữ càng lúc càng rõ ràng:

“Ta muốn... nuôi một con, nhân loại.”

*

Trời nhá nhem, mưa phùn lất phất, tất cả màu sắc đều bị hòa tan vào bụi nước lờ mờ cùng bóng tối vây quanh.

Đây là ngày thứ hai mưa không dứt, cũng là ngày thứ ba tà thần bước vào thế giới loài người.

Lâm Kinh Độ chưa từng quên mục tiêu ban đầu khi đến nơi này: Cậu muốn tìm một con người đáng yêu mà mang về nuôi dưỡng.

Nguyên nhân thật sự rất đơn giản là cậu vô tình nghe được những lời đồng loại tám chuyện. Bọn họ nói rằng việc nuôi thú cưng là điều tuyệt vời và hạnh phúc nhất trong vũ trụ; họ khoe khoang rằng thú cưng nhà mình đáng yêu nhất, biết làm nũng nhất, rồi còn thi nhau chứng minh ai được thú cưng yêu hơn.

Lâm Kinh Độ nghe xong liền động lòng: Trạch ở vực sâu lâu như vậy thật sự nhàm chán nên thử nuôi một thứ gì đó cũng không tệ.

Sau khi lật hơn vài ngàn quyển sách, tà thần cuối cùng quyết định nuôi... một con người.

“Meo... meo... ô...” Một tiếng mèo kêu yếu ớt cất lên trong rãnh nước hôi tanh, thu hút sự chú ý của thần. Một khối chất lỏng đen nhánh, đặc quánh, từ trong cống rãnh chui ra, đôi mắt đỏ rực lặng lẽ nhìn vào chiếc hộp giấy mục nát chứa một con mèo nhỏ.

Chú mèo đã gầy chỉ còn da bọc xương, nằm co ro trên tấm vải ướt sũng, loang máu. Nó ngửi thấy khí tức lạ lẫm, cố ngẩng đầu lên nhìn về phía sinh vật không thể hình dung kia, nhưng không thể.

Một sinh vật bé nhỏ hơn cả loài kiến, không ngoài dự đoán sẽ chết đi chỉ sau chốc lát. Cậu lướt qua thân thể ấy bằng vô số con mắt, rồi chậm rãi nghĩ: Hừm, có thể tận dụng được.

《 Sổ tay nuôi dưỡng loài người 》ghi rằng: Khi đối mặt với sinh vật nhỏ bé đáng thương thì loài người thường sẽ mềm lòng và tiếp cận.

Xúc tu hóa lỏng, nhẹ nhàng chạm vào mặt mèo con. Chất lỏng lạnh buốt khiến mèo nghiêng đầu né tránh.

Lâm Kinh Độ dừng lại một chút, cuộn xúc tu thành vòng tròn bao quanh mèo con. Có lẽ hành động này mang lại cảm giác an toàn nên mèo nhỏ dần dần cuộn mình lại.

Từng chút từng chút, thân thể nó trở nên lạnh giá không khác gì xúc tu của thần.

Xúc tu hóa thành một dòng chất lỏng, bọc lấy mèo con bất động. Chỉ trong chớp mắt, một sinh vật giống mèo đen hiện hình nằm gọn trong hộp giấy. Tà thần thu xúc tu lại, an tĩnh nằm trên tấm vải, đung đưa cái đuôi.

“A, sao ở đây lại có con mèo này?” Một lát sau một người phụ nữ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế cậu lên.

Lâm Kinh Độ không chớp mắt nhìn người phụ nữ. Lòng bàn tay ấm áp của cô ta chính là thứ mà mèo con từng khao khát trước khi chết.

Tà thần không có khái niệm đạo đức nhưng cậu không cướp đoạt sinh mạng một cách vô lý. Cậu thích giao dịch. Như vừa rồi, cậu kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì ước nguyện cuối cùng của mèo con là được cảm nhận sự ấm áp.

Một sinh vật bé nhỏ như thế, nguyện vọng cũng nhỏ nhặt nhưng Lâm Kinh Độ không phiền thực hiện giúp.

Người phụ nữ thì thầm: “Sao thân thể mày lạnh vậy, ơ... sao mắt lại là dị sắc đồng?”

Cậu vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt. Quả nhiên là một đứa trẻ yếu đuối, có lẽ rất thích hợp để cậu nuôi ——

Người phụ nữ tò mò dụ dỗ: “Miêu, miêu, mày có biết kêu không? Meo meo?”

Lâm Kinh Độ cúi đầu nghĩ ngợi, rồi bắt chước giọng nói của cô ta mà há miệng ra, để lộ vô số chiếc răng nhọn lấp lánh: “Ngươi, khỏe không?”

“Á a a a a a ——!” Người phụ nữ hét lên, đánh rơi cả dù, lập tức ném cậu trở lại hộp giấy.

Lâm Kinh Độ bị văng lại, tuy không đau lắm, nhưng vẫn chui ra khỏi hộp nhìn người phụ nữ đã ngất xỉu.

Cậu tiếc nuối, một lần nữa hóa thành một vũng chất lỏng dính dáp mềm mại, khe khẽ thở dài. Loài người yếu đuối đến thế này, về sau nếu muốn cho họ nhìn thấy chân thân thì phải làm sao?

Cậu quyết định: Tìm người khác vậy.

Từ xa, tiếng người phụ nữ hét toáng gọi bạn vang lên. Không muốn bị phát hiện nên Lâm Kinh Độ vèo một cái chui lại vào cống ngầm, biến mất không dấu tích.

*

Khi cậu trồi lên lần nữa thì không biết mình đã trôi đến nơi nào. Lâm Kinh Độ cảm thấy lẽ ra nên đi tìm đồng loại từ đầu, chứ không nên cố tỏ ra giỏi giang. Tự mình chọn một con người thật sự không đơn giản chút nào.

Cậu nhìn quanh thì ở đây chỉ có hai màu đen trắng, lác đác vài điểm xanh lục lấp lánh. Tiếng mưa hòa lẫn với tiếng kèn saxophone từ xa truyền đến, cảm xúc phức tạp bên trong bản nhạc khiến tà thần chẳng thể hiểu nổi. Cậu vốn không giỏi phân biệt những thứ như vậy.

Cứ thế trượt dọc theo con đường, Lâm Kinh Độ trườn vào một căn phòng bị bỏ hoang. Bên trong tối đen như mực, không bật đèn, chỉ có tấm biển “Lối thoát hiểm” phát ra chút ánh sáng lục yếu ớt, phản chiếu lên mặt đất và bóng của chiếc giường sắt đơn độc.

Nhiệt độ nơi đây rất thấp, là một môi trường khiến tà thần cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Ánh mắt thần lướt về phía từng dãy tủ kim loại, cậu có thể ngửi thấy hơi thở khác nhau từ bên trong thậm chí còn “nhìn” thấy rõ từng người đang nằm yên bất động.

Chẳng lẽ ở đây, thần có thể tùy ý lựa chọn?

Cậu hào hứng kéo ra từng ngăn một, ban đầu nhanh như chớp, sau dần chậm lại cuối cùng dừng lại ở ngăn cuối.

…Không hài lòng. Không vui. Tại sao chẳng có lấy một hơi thở sống nào cả? Thần vốn không hứng thú với vật đã chết.

Xúc tu thất vọng đong đưa, những con mắt bên ngoài rũ xuống, cậu nhìn chằm chằm vào thi thể nằm trong ngăn cuối cùng.

Không còn nội tạng, chỉ là một cái vỏ bị khâu lại qua loa.

Tà thần suy tư nhìn thân xác đó: Trong sách viết con người vốn là sinh vật nhát gan, nếu đem về vực sâu thì e là sẽ bị dọa đến rối loạn tinh thần mà chết.

Cậu không muốn đi chuyến này tay trắng trở về.

Hàng trăm con mắt nhìn chăm chú vào cái xác kia, tà thần quyết định. Cậu muốn mượn lấy thân phận này.

Cậu vươn xúc tu chạm nhẹ lên trán của người ấy.

Ký ức loài người lập tức ùa vào đầu. Tà thần chậm rãi nghiền ngẫm, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ra là thế.” Sau khi hấp thu trọn vẹn ký ức của người này, cậu cũng đồng thời tiếp thu hết mọi kiến thức mà người ấy từng học. Từ đây về sau, cậu nói chuyện trôi chảy không còn vụng về, giống hệt một người bình thường.

Tiếp theo, cậu bắt đầu mô phỏng lại dáng vẻ con người, nhưng lại có chút tư tâm mà bỏ qua mọi điểm bất hợp lý, cậu tùy ý tạo hình theo sở thích bản thân.

Chỉ một lúc sau, nơi vừa rồi còn tràn đầy chất lỏng và xúc tu, nay đã xuất hiện một thiếu niên. Làn da cậu trắng tái đến chói mắt trong bóng tối, tóc đen che lấp đường nét khuôn mặt đẹp đến mức không chân thật. Đôi mắt cậu rất đặc biệt là một đen, một xám tro.

Chất lỏng ngưng tụ, xúc tu kích động nhào đến ôm chặt lấy cậu, dịu dàng chờ cậu ban lệnh.

Sờ sờ xúc tu, thiếu niên vẫn chưa quen cảm giác trơn mượt là lạ rồi khẽ xoay người.

Chỉ còn bốn chi là hữu dụng, tà thần nhẹ nhàng bước đến trước thi thể kia.

Cậu nhìn chằm chằm thân thể không còn sinh khí ấy, trong mắt không chút dao động. Tà thần chưa bao giờ chiếm đoạt vô lý, đổi lại thân xác, cậu cũng trả công giúp thi thể đáng thương này một tay: Giúp hắn… đoàn tụ với kẻ thù trong cái chết.

“Rầm.”

Xúc tu từ dưới quầy tràn ra cuốn lấy cái xác rỗng, thiếu niên mặt không cảm xúc nhìn chúng kéo xác xuống vực sâu rồi chôn vùi hoàn toàn dấu vết từng tồn tại của người kia.

Bên trong phòng chỉ còn tiếng mưa lớn, ngoài vải bạt trắng xóa và dãy quầy lạnh lẽo, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ừm?” Tay chạm trúng xúc tu mềm mềm, cậu khẽ run, hàng mi mỏng khẽ rung mà cúi mắt nhìn xuống.

Có vẻ cơ thể này quá vừa ý tà thần nên xúc tu cũng không nhịn được mà bò lên cọ cọ chủ nhân. Chúng mấp máy, phát ra hơi thở đầy vui vẻ.

Vỗ nhẹ xúc tu như đang vuốt đầu chó con, cậu dịu giọng: “Được rồi, chúng ta phải đi rồi.”

Cậu vừa thu xúc tu lại chuẩn bị rời đi, thì “tách tách” hai tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra. Thiếu niên nghiêng đầu, mặt vẫn không cảm xúc nhìn về phía đó là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục, cầm điện thoại chiếu đèn pin về phía cậu, mặt đầy hoảng hốt.

Từ góc nhìn của người đàn ông: một thiếu niên đứng bên tủ trống không, toàn thân không mảnh vải, đôi mắt như hố sâu vô tận, làn da trắng đến gần như trong suốt dưới ánh đèn huỳnh quang.

Đôi mắt người đàn ông trợn trắng, ngã uỵch xuống sàn mà hét thảm một tiếng: “Má ơi, xác chết sống dậy!!”

Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh. Tà thần lặng lẽ nhìn người thứ hai bị dọa ngất hôm nay. Cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu trông đáng sợ đến thế? Rõ ràng đã cố thu liễm hơi thở rồi mà.

Có hơi thất vọng, tà thần lại lặng lẽ chìm vào bóng tối.

Mà lúc không ai chú ý, một quầy có dán nhãn “Lâm Độ” bỗng có một xúc tu chui vào, chậm rãi kéo ra toàn bộ vật phẩm bên trong: một chiếc ba lô màu đen.

Một lúc sau, xúc tu lại lần nữa hiện ra giữa rừng dâu. Thiếu niên đã bắt chước nhân loại mặc quần áo, còn mặc thêm một chiếc áo mưa bằng nilon chẳng biết kiếm đâu ra. Cậu nhận lấy ba lô, lục lọi trong đó một lúc, tìm thấy mấy món đồ cần thiết trong xã hội loài người.

Cầm lấy chứng minh thư, thiếu niên chớp mắt, khẽ búng tay —

Tên “Lâm Độ” lập tức biến thành “Lâm Kinh Độ”, ảnh chân dung cũng thay đổi thành gương mặt hiện tại của tà thần.

“Tốt rồi.” Lâm Kinh Độ nhẹ giọng nói, rất hài lòng với sự cẩn thận của mình.

Làm xong tất cả cậu đeo ba lô lên vai, khịt khịt mũi.

Tuy rằng kiến trúc đen trắng này không có gì đặc biệt, nhưng hình như trong rừng núi gần đó lại có rất nhiều thứ kỳ lạ ẩn mình.

Sờ sờ bụng, khuôn mặt tà thần lạnh lùng mà xinh đẹp hiện lên vẻ quyết đoán: Trước hết, phải kiếm gì đó ăn đã.

*

Ngoài hành lang dẫn đến phòng lạnh của nhà tang lễ, một người đàn ông đẹp đến khó tin đang đứng nơi cửa lặng lẽ nhìn màn mưa ào ạt trút xuống. Thân hình anh thẳng tắp, quanh người vương đầy hàn ý như tuyết phủ, gương mặt lạnh lùng sắc sảo mang theo chút sắc bén xâm lược. Đôi mắt cụp xuống, ánh nhìn dừng lại trên mặt đất ướt sũng, yết hầu khẽ động.

Công việc áp lực quá lớn làm anh lại hiếm khi có cơ hội nghỉ ngơi, thế nên tần suất hút thuốc cũng tăng rõ rệt. Chỉ tiếc trong nhà tang lễ không cho phép hút thuốc nên anh cũng không tiện lấy ra.

“Ơ, lạ thật đấy.” Người quản lý đứng cạnh anh gãi đầu thắc mắc: “Sao mà Lý ca vào trong lâu như thế rồi còn chưa ra?”

Nghe vậy, người đàn ông kia lập tức ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi hẳn: “Chúng ta vào xem.”

“Ây da, đồng chí! Đừng có vội như thế!” Quản lý gọi với theo nhưng không giữ kịp, đành phải vội vã chạy theo sau bước chân gấp gáp của anh. Quẹo qua một khúc, hắn ta vừa liếc mắt đã trông thấy đồng nghiệp tóc tai bù xù, nằm sõng soài dưới đất, sắc mặt liền tái nhợt, hấp tấp nhào tới, định bóp huyệt nhân trung đánh thức: “Lý ca, Lý ca, tỉnh lại đi!”

Người đàn ông nọ hạ ánh mắt lạnh lẽo đảo qua căn phòng tối om, cũng vừa lúc nhìn thấy tủ đông bên kia trống rỗng.

Thi thể... biến mất rồi.

Hơn nữa, khả năng rất lớn là… chính là thi thể mà bọn họ đang cần tìm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play