Hoàn toàn không thể phối hợp ăn ý với cấp trên, Quý Húc Dương nheo mắt lại. Cậu ta có vẻ đang suy nghĩ điều gì, lần lượt nhìn sang cấp trên nhà mình rồi lại nhìn sang thiếu niên xa lạ đứng bên cạnh. Càng nhìn càng cảm thấy có gì đó sai sai, không giống như kế hoạch ban đầu mà cậu ta tưởng tượng.

Chuyện này... hoàn toàn không đi theo hướng cậu ta nghĩ chút nào!

Lần đầu tiên cậu ta thấy cấp trên nhà mình lại có thể chung sống hòa thuận với một sinh vật quỷ dị cao cấp nửa thật nửa ảo như vậy, không những không ra tay lật tẩy, mà còn im lặng nhìn nhau đến độ tình ý dạt dào! 

Hồi đầu, anh Việt còn nhờ cậu ta tìm một nhiệm vụ cảnh báo cấp độ cam để thử thách thiếu niên kia cơ mà! Giờ thì sao? Ánh mắt đưa tình là thế nào?

Quý Húc Dương cảm thấy mình thật sự rất khổ. Chỉ để diễn cho ra vẻ mình và cấp trên không quen biết nhau thôi mà cũng phải vắt óc diễn xuất, mà kỹ thuật diễn lại cực kỳ tệ, quả là thử thách gian nan.

Đang nghi ngờ nhìn hai người họ, thì người đàn ông bị cậu ta đánh giá bỗng ngước mắt lên, giọng điềm tĩnh cất lên:

“Người nhiệt tình như cậu, sao không đi xem thử tình trạng của người kia?”

Quý Húc Dương hơi giật mình, sau đó cười gượng:

“À đúng rồi, đúng rồi, tôi đi ngay!”

Cậu ta luống cuống bò tới bên người đàn ông trung niên ngất xỉu, kiểm tra tình trạng hô hấp và cơ thể đối phương. Sau một hồi quan sát thì cậu ta phát hiện người đó chỉ đơn thuần là hôn mê. Tránh khỏi tầm nhìn của Lâm Kinh Độ, cậu ta còn lặng lẽ dùng thiết bị đo kiểm tra mật độ dị năng bất thường trên cơ thể người đàn ông đó, kết quả đã trở về mức bình thường.

Điều đó có nghĩa là sinh vật quỷ dị từng khống chế người đàn ông kia, giờ đã rút khỏi cơ thể và biến mất không thấy đâu.

Quý Húc Dương cau mày, xoa cằm mà nói nhỏ:

“Kỳ quái thật.”

Cậu ta đứng dậy, quay về phía Việt Bùi Hồi vẫy tay: “Ổn rồi, không sao nữa, yên tâm!”

May là cậu ta cứu kịp lúc, may là siêu thị này nằm gần khu đóng cửa nên không có nhiều người ra vào, chuyện lần này mới không bị làm to chuyện.

… Nhưng nói "không sao" thật ra cũng chẳng đúng. Nghe Quý Húc Dương hô lên, Lâm Kinh Độ khẽ mím môi dưới. Cậu vẫn có thể cảm nhận được dư âm khí tức quỷ dị lẩn khuất trong siêu thị — đậm đặc và u ám chứ chưa hề tan biến.

Ánh mắt thiếu niên trở nên trầm xuống. Nếu không giải quyết triệt để, khả năng cao nó sẽ xuất hiện vào đúng lúc cậu không kịp trở tay, làm hại đến nhân loại của cậu. Tà thần tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

Nhưng... phải tìm lý do gì mới hợp lý để rời đi trong chốc lát, xử lý cái thứ quái vật đó đây? Dù gì nhân loại cũng biết cậu có năng lực đặc biệt, nhưng nếu tự nhiên nói: "Tôi đi làm pháp sư diệt quỷ một chút nha", thì nghe có vẻ hơi… kỳ.

Còn đang nghĩ cách thoát thân, thì đã thấy Quý Húc Dương mò lại, lấm la lấm lét liếc vào xe đẩy hàng của hai người, rồi ra vẻ kinh ngạc:

“A! Hai người mua nhiều rau dữ vậy!”

"Ừm," Lâm Kinh Độ đáp: “Vì sau chín giờ tối rau sẽ bị bỏ hết…”

Vừa hay Quý Húc Dương định tìm cách tách cậu ra, liền nhanh trí:

“Ai, lão… lão ca, anh biết chọn rau tươi đúng không? Có thể đi với tôi qua khu rau dưa được không?”

Việt Bùi Hồi hơi cau mày, trong mắt có chút phản đối rõ ràng.

Quý Húc Dương thấy vậy liền cười gượng:

“Nếu không tiện thì… thôi cũng được, không sao đâu…”

"Được." Lâm Kinh Độ đáp luôn.

Việt Bùi Hồi lập tức cúi đầu nhìn cậu.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, bình thản nói:

“Dù sao cũng nhanh thôi, tôi cũng định đi lấy chút đồ bên kia.”

Cậu chỉ tay về hướng có khí tức bất thường.

Dù không vui mấy, nhưng anh cũng không thể từ chối khi người ta chủ động đề xuất đi một mình. Trong mắt đen sâu thẳm của Việt Bùi Hồi thoáng lướt qua tia phức tạp, anh thấp giọng:

“… Ừ.”

Lâm Kinh Độ khẽ gật đầu, lông mi dài phe phẩy như cánh bướm, nhẹ giọng nói:

“Chờ tôi nhé.”

Lời vừa rơi xuống, không ai nhận ra có một con cá chương nhỏ màu đen lặng lẽ nhảy vào túi áo khoác của Việt Bùi Hồi.

Ba người tách nhau ra. Lâm Kinh Độ một mình bước về phía có hơi thở bất thường, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau kệ hàng.

Khi cả vạt áo cũng khuất sau dãy kệ, Việt Bùi Hồi mới thu lại ánh mắt, thần sắc tối lại, khó đoán.

Quý Húc Dương lo lắng hỏi: “Thật sự để cậu ấy đi một mình à? Tôi tưởng là phải để cậu ấy trong tầm quan sát của tụi mình chứ? Nhỡ có chuyện thì…”

Việt Bùi Hồi không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi quan sát rồi. Thực lực của cậu ấy… trên cả chúng ta.”

Quý Húc Dương kinh ngạc: “Thật á? Lão đại, anh từng kiểm tra dị năng của cậu ấy rồi à?”

“Rồi. Nằm trong mức bình thường.”

Quý Húc Dương nghĩ thầm: “Vậy sao lại bảo thực lực người ta trên chúng ta?”

Nhưng cậu ta không dám nói ra miệng. Có lẽ anh Việt chỉ khiêm tốn, chứ người từng đè bẹp dị vật cấp đỏ như anh thì làm sao thua được?

Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng có thể hiểu được là anh Việt có thể thu hút quỷ dị vì máu của anh đặc biệt, hấp dẫn như mồi dụ vậy. Người thường sẽ bị hút tới, nhưng thiếu niên kia lại chẳng hề có phản ứng. Cũng có nghĩa là… cậu ấy mạnh thật.

"À đúng rồi, lão đại." Quý Húc Dương hỏi tiếp, “vừa nãy sao anh không ra tay luôn?”

Cậu ta chỉ hỏi đại, nghĩ rằng có thể anh Việt muốn cho mình luyện tập. Nhưng sắc mặt người đối diện lại trở nên khó đoán:

“… Dị năng của tôi không dùng được.”

Quý Húc Dương lập tức biến sắc, hạ giọng:

“Không dùng được là sao chứ?”

“Hiểu theo nghĩa đen.”

Anh không muốn giải thích thêm với cấp dưới, vì chính anh cũng không hiểu rõ tại sao mỗi lần đối đầu với "Khóc quỷ", dị năng lại đột ngột biến mất. Chẳng lẽ là kỹ năng mới của nó? Nhưng nghĩ lại thì "Khóc quỷ" có vẻ vẫn sợ dị năng của anh. Dù bị thương nặng nhưng nó cũng không chọn liều mạng, mà lập tức rút lui.

"Đúng là quái thật…" Quý Húc Dương lẩm bẩm.

Nói đến "Khóc quỷ", Việt Bùi Hồi ngẩng đầu hỏi: “Trong cục có tra được thêm gì về 'Khóc quỷ' không?”

Quý Húc Dương lắc đầu: “Không, nó giống như đang trốn đi dưỡng thương vậy.”

"Thế thì tiếc thật." Việt Bùi Hồi cười nhạt. 

“À, đồ tôi nhờ cậu mang tới đâu?”

"Tôi có mang!" Cậu ta lục lọi túi lấy ra một gói thuốc, nhỏ giọng:

“Lão đại, anh nên hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”

Việt Bùi Hồi chỉ "ừ" một tiếng, cúi đầu đón lấy. Không phải vì nghiện, mà vì nicotin có thể tạm thời làm tê đi cảm giác ngứa râm ran trên da, và cái đau thần kinh như muốn bứt lìa kia.

"Khoan đã!" Chưa kịp đưa thuốc, Quý Húc Dương bỗng rút tay về, rồi lại lục túi lôi ra một lọ nhỏ, thần thần bí bí.

"Đây là gì?" Việt Bùi Hồi hỏi.

"Lọ thuốc mới cục nghiên cứu ra, dành riêng để chống quỷ dị!" Quý Húc Dương huơ huơ cái lọ nhỏ trong tay.

“Thuốc mới?” Việt Bùi Hồi nhướn mắt.

“Có thể khiến dị năng biến mất sao?”

Quý Húc Dương ngẩn người:

“Không biết có thể ảnh hưởng dị năng hay không, nhưng đây là thứ tôi phải nhịn cằn nhịn nhọc mới xin được đó!”

Cậu ta đầy vẻ kiêu ngạo:

“Tôi phải qua không ít khâu phê duyệt mới được phát, cũng may là tôi còn kiên nhẫn đấy. Cuối cùng bộ phận nghiên cứu khoa học cũng đưa lọ này cho tôi, bảo khi nào xuất chiến thì mang theo để thử nghiệm thực tế.”

Việt Bùi Hồi bỏ ngoài tai kiểu khoe khoang kỳ quái kia, chỉ chăm chú nhìn lọ thuốc rồi như đang nghĩ ngợi gì:

"Đưa tôi thử xem." 

“Được được.”

Quý Húc Dương đưa lọ thuốc, rồi lại hỏi:

“Anh có về cục không? Mọi người đều lo lắng lắm đấy.”

Việt Bùi Hồi cất lọ thuốc vào túi áo rồi bình tĩnh đáp: “Chưa về được. Phải tiếp tục… xây dựng quan hệ tốt với chủ nhà mới.”

Quý Húc Dương: “?”

Chủ nhà mới… là cái cậu thiếu niên kia á?

Người đàn ông không giải thích thêm. Ánh mắt đen như mực khẽ lướt về phía bên trái.

"Làm sao vậy anh?" Quý Húc Dương hỏi.

“Khi giao nhiệm vụ này, bên cục có nói nơi đây chỉ có một con quỷ dị thôi đúng không?”

“Ờ… hình như vậy?”

Việt Bùi Hồi cười nhạt: “Toàn bọn vô dụng.”

Quý Húc Dương cảm thấy bất an: “Ý anh là…?”

Người đàn ông tạm thời để xe đẩy sang một bên, bước đi về hướng khác: “Nơi này… ít nhất có hai con.”

“Thiệt không đó!? Đợi tôi với, lão đại!”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Gương: “Tui vỡ rồi… Ai ôm tui một cái đi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play