“Tôi muốn thử măng tây, cải trắng, bí đao…”

Loanh quanh trong khu rau củ, thiếu niên nhỏ nhắn, yếu ớt khẽ mấp máy đôi môi nhạt màu, không chút khách sáo mà chỉ vào từng món ăn.

Người đàn ông bên cạnh chẳng hề lộ ra chút mất kiên nhẫn nào, dịu dàng đáp lại, hỏi gì trả nấy.

Thật khó phân rõ ai là chủ, ai là thú cưng.

Lâm Kinh Độ nhìn ánh mắt sắc bén nhưng bình thản của người đàn ông, cũng bình thản chấp nhận giả thuyết “Thú cưng có thể nấu cơm cho chủ nhân”, tham lam chỉ lên một loại rau trên kệ:

“Tôi còn muốn ăn cái này.”

Việt Bùi Hồi liếc về phía loại rau xanh xanh có điểm đỏ, phần trắng trắng kia nói: “Cậu muốn ăn rau dấp cá?”

“Ừm, tôi nhớ nó là rau dại. Ăn được không?”

Lâm Kinh Độ chớp đôi mắt mèo tròn xoe nhìn anh nhưng không chắc lắm. Rau dấp cá mà xuất hiện trong siêu thị, chứng tỏ chắc là ăn được… đúng không?

Người đàn ông lười biếng cầm bó rau dấp cá trên kệ: “Ăn được, ít nhất ở thành phố C thì rất được ưa chuộng.”

Gần như không cần suy nghĩ, tà thần nói luôn: “Vậy tôi muốn ăn.”

Cậu không rời mắt khỏi Việt Bùi Hồi, còn đưa tay đẩy xe như đang giục anh nhanh nhanh bỏ rau vào giỏ.

Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười của Việt Bùi Hồi cũng thêm vài phần thật lòng: “Được rồi, cho cậu ăn.”

Anh mặt không đổi sắc mà đặt cả chồng rau dấp cá vào giỏ, chẳng hề có lòng tốt nhắc rằng loại rau này có mùi tanh, không ít người rất ghét.

Ác ý đầy mình, nhưng tà thần chẳng cảm nhận được gì.

Chọn lựa một hồi, cuối cùng tà thần cũng quyết định kết thúc công cuộc khám phá khu rau củ, một người một tà thần đẩy cái xe chất đầy đồ đi cân.

Nhân viên siêu thị là một phụ nữ trung niên tóc xoăn, đứng bên bàn cân với vẻ mặt lười biếng, trông buồn ngủ như thể việc đi làm đối với chị chẳng khác gì có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ mong mau mau được tan ca.

Lâm Kinh Độ mang túi ni lông đặt lên bàn cân, còn chưa kịp lịch sự mở miệng nhờ cân giúp, nhân viên kia đã ngẩng mí mắt, động tác thuần thục ấn mấy nút, từng tờ nhãn giá từ máy chậm rãi in ra. Chị ta mạnh tay giật lấy túi rau, cuốn vài cái rồi “bốp” một cái dán nhãn lên.

Sau khi cân và dán xong vài loại rau khác, chị ta mới đồng loạt đưa lại cho Lâm Kinh Độ: “Xong rồi đó, qua quầy thu ngân hoặc khu tự tính tiền nha.”

Lâm Kinh Độ chớp mắt, ngạc nhiên trước tốc độ làm việc cực kỳ đối lập với vẻ mặt uể oải của chị nhân viên mà ngoan ngoãn nhận đồ: “Vâng.”

Có lẽ giọng nói ngọt ngào của thiếu niên hấp dẫn sự chú ý, chị nhân viên đưa mắt liếc hai người, đánh giá từ đầu đến chân, rồi thở dài bằng tiếng địa phương:

“Nè hai đứa, rảnh rỗi thì đừng tới siêu thị này mua đồ nữa nha, đi chỗ khác đi.”

Lần đầu tiên thấy nhân viên không mời gọi khách mà còn đuổi khách, Việt Bùi Hồi ngạc nhiên hỏi: “Chị à, sao lại nói vậy?”

Dù gương mặt có phần lạnh nhạt, nhưng tiếng “Chị” của anh lại gọi rất ngọt, khiến chị nhân viên cũng cười tươi hơn vài phần:

“Ôi dào, chuyện dài lắm á.”

Chị đảo mắt một vòng, chắc chắn xung quanh không có ai nghe, rồi ghé sát lại, hạ giọng nói:

“Chắc hai đứa không hay tới đây nên không biết, siêu thị này á chuyện kỳ lạ xảy ra hoài luôn!”

“Chuyện kỳ lạ?” Lâm Kinh Độ lặp lại.

“Ừ, cho nên ráng đi sớm, càng sớm càng tốt, đừng có chờ tới lúc đóng cửa mới chịu đi!”

Việt Bùi Hồi hỏi lại: “Nhất thiết phải đi sớm vậy sao?”

Chị trợn mắt: “Thiệt mà, đừng có không tin lời chị nói! Nếu không phải thấy hai đứa dễ thương, chị đã chẳng thèm nhắc đâu! Cái siêu thị này á, mấy chuyện kỳ lạ chính là…”

Chị vừa định giải thích nhưng âm thanh bỗng nghẹn lại trong cổ, không nói tiếp được nữa.

…Vì đèn trong siêu thị, bỗng nhiên vụt tắt.

Tiếng xì xào vang lên từng đợt, mọi người trong siêu thị chỉ nghĩ là cúp điện bình thường, hơi hoảng nhưng chưa đến mức loạn.

Chị nhân viên cũng chẳng hoảng mấy, nhưng lại thấy hơi bất an, thở dài: “Lại có người phát điên rồi…”

Lại có người phát điên?

Việt Bùi Hồi quay đầu nhìn sắc mặt chị tối đi, còn chưa kịp tiêu hóa xong câu đó thì cổ tay đột ngột bị một bàn tay lạnh như ngọc giữ chặt.

Bóng tối khiến thính giác trở nên nhạy bén, anh nghe thấy tiếng Lâm Kinh Độ nhỏ nhẹ mà bình thản: “Đừng sợ.”

Tà thần sợ người thường bị dọa bởi mấy chuyện đột ngột thế này.

Người thường mà thấy quỷ dị xấu xí thì biết đâu ám ảnh tâm lý luôn thì sao? Cậu phải chăm lo tâm lý con người thật tốt mới được.

Bàn tay đặt lên cổ tay người đàn ông hơi run lên. Cảm giác ấm áp nhanh chóng lan từ tay thiếu niên ra, mỗi lúc một nóng hơn. Lâm Kinh Độ đang chú ý cảm nhận hơi thở bất thường xung quanh cũng bị kéo lệch sự chú ý, không tự chủ được suy nghĩ.

Người này đang sợ, lo lắng, hay là biểu hiện của việc không thích bị chạm?

Cảm xúc nào sẽ gây ra phản ứng như vậy?

Cậu hoàn toàn có thể mọc một cái xúc tu đi kiểm tra biểu cảm của con người này, nhưng cậu không làm. Thỉnh thoảng tự mình phân tích cảm xúc con người cũng rất thú vị.

Trong bóng tối, Lâm Kinh Độ không quay đầu lại. Cậu không biết rằng, người bị cậu nắm tay lúc này, phần cằm đang siết chặt, yết hầu khẽ lăn lên xuống.

Việt Bùi Hồi cụp mắt mà nhắm lại. Yết hầu bỏng rát lạ thường khiến anh không cách nào suy nghĩ gì khác, chỉ vô thức hướng về thiếu niên trước mặt.

Trong bóng tối, anh chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ của cậu, chỉ cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lạnh kia.

Anh không bảo cậu buông ra.

Cũng không có ý định buông ra.

Tà thần điều chỉnh lại trạng thái, tập trung cảm nhận hơi thở quái lạ đang ẩn nấp trong siêu thị. Ác ý đang âm thầm theo dõi không khó bị phát hiện, định vị cũng dễ như chơi.

“Tích tích!”

Hai tiếng “tích tích” vang lên, đèn siêu thị chập chờn một hồi rồi sáng hẳn. Giọng nhân viên trẻ trong loa vang lên xin lỗi, tiếng người bàn tán dần át đi những lời xin lỗi.

Đèn sáng, tay cũng thả.

Hai người giống như chẳng có gì xảy ra, phụ họa với lời than phiền của chị nhân viên rồi định sửa lại đống đồ trong giỏ cho gọn, chuẩn bị qua khu khác mua thêm rồi mới tính tiền.

Việt Bùi Hồi vừa nghe Lâm Kinh Độ trình bày kế hoạch mua sắm vĩ đại của mình, vừa tiện tay nhìn cổ tay mình.

Trắng sạch, cậu nắm không chặt, ngay cả vệt đỏ nhạt cũng không có.

“Chị Phương! Chỗ chị có sao không?” Một nhân viên khác ló đầu ra hỏi.

Chị Phương đáp: “Tôi thì có gì được? Cúp điện thôi mà.”

Cô nhân viên mới nhỏ giọng: “Nhưng chị à, em thấy… lần này hình như không phải cúp điện bình thường đâu…”

Cô nhìn quanh, sợ hai người kia nghe được:

“Em đoán ha, lại là… mấy chuyện kỳ lạ quậy phá á…”

Sắc mặt chị Phương thay đổi: “Chuyện này không được nói bậy!”

“Em chỉ đoán đại vậy thôi mà…”

Hai người trẻ tuổi cách đó không xa, một người thính tai hơn người kia, đều nghe hết mọi thứ. Ngoài vụ mất điện kỳ lạ, mọi thứ trong siêu thị có vẻ vẫn bình thường. Nhưng chỉ có người nhạy cảm mới cảm thấy bên dưới lớp bình yên này là những đợt sóng ngầm.

Lâm Kinh Độ như một con thú nhỏ cảnh giác, mắt đảo quanh, âm thầm suy tính cách tiếp cận nơi có sự quấy phá mà không bị phát hiện.

Tuy cậu có thể giết quách đối phương cho xong nhưng lại lo con người sẽ sợ.

Chưa kịp nghĩ ra cách, trong bình yên bỗng vang lên một tiếng hét!

“Aaaa! Cứu mạng!!”

“Có người nổi điên! Có người nổi điên!”

Tiếng thét lan dần thành cả một cơn hỗn loạn.

Hai chị nhân viên cũng khựng lại. Người vừa nói chuyện kỳ lạ ban nãy tái mặt:

“Lần này hình như… nghiêm trọng hơn thì phải!”

Nghe tiếng hét, ánh mắt Việt Bùi Hồi lập tức sắc bén, liếc sang bên, thấy người bên cạnh như chẳng thèm quan tâm đến âm thanh ghê rợn kia. Anh cắn răng, định hành động.

Còn chưa kịp lấy vũ khí thì một người tay xách một cô gái và một đứa bé xuất hiện trước mặt họ!

Việt Bùi Hồi khựng lại, anh và Lâm Kinh Độ cùng nhìn về phía người mới đến.

Lại là cậu trai tóc xù xù.

Lâm Kinh Độ lần này mới quan sát kỹ cậu ta. Trên người có luồng khí mờ mờ chắc là người có năng lực đặc biệt, bảo sao nhanh và giỏi đến thế.

Cô gái và đứa bé được cứu vội vàng cảm ơn rối rít rồi chạy ra phía cửa.

Người được cảm ơn đến đỏ mặt mới xoay lại, vừa đối diện với hai người là muốn buột miệng:

“Lão…”

Chưa kịp gọi "lão đại", cậu ta đã thấy ánh mắt đen tĩnh lặng của Việt Bùi Hồi.

Cậu ta chững lại, cười gượng, vội sửa miệng: “Lão, lão ca! Gặp lại rồi! Hai người chưa đi à?”

Việt Bùi Hồi: “.....”

Lâm Kinh Độ: “.....”

Cậu trai tóc xù còn thêm một câu: “Nơi này nguy hiểm lắm, vừa rồi chắc cũng nghe tiếng hét rồi đúng không, mau đi đi, đừng ở lâu.”

“Sao vậy?” Lâm Kinh Độ nghiêng đầu hỏi.

Cậu ta chau mày: “Ờ, thì là…”

Chưa kịp giải thích, thì ở gần đó một người đàn ông trung niên tóc rối bù bước ra.

Mắt ông ta vô hồn, dáng đi cứng đờ, tay cầm một con dao sắc loáng. Mắt không nhìn rõ ràng, nhưng lại đi chính xác về phía ba người. Trong miệng lẩm bẩm lặp lại một câu:

“Cút hết đi, cút hết đi, cút hết đi…”

Cậu trai tóc xù vào thế thủ: “Mọi người cẩn thận, để tôi khống chế hắn!”

Việt Bùi Hồi định nói gì đó, bên cạnh lại vang lên giọng điềm tĩnh của Lâm Kinh Độ:

“Không cần lo, hắn không qua được đâu.”

Cậu tóc xù khựng lại: “Hả? Không qua được là sao?”

Lâm Kinh Độ không trả lời, chỉ dõi theo hướng người đàn ông kia. Không cần giải thích, bởi khi người đàn ông tiến đến gần chừng 10 mét thì biểu cảm tiêu cực trên mặt đột nhiên biến dạng dữ dội như gặp phải thứ đáng sợ nhất đời mình, tay buông lỏng, dao rơi xuống “keng” một tiếng, ông ta lùi lại mấy bước rồi hét lên rồi quay đầu bỏ chạy!

Chạy gì cơ?

Tà thần khẽ “xì” một tiếng trong lòng, trong mắt lập lòe ánh đỏ, bóng tối khẽ dao động. Cậu thấy rõ từng quái vật và linh hồn quỷ dị đang bám trên người trung niên.

Dường như có sợi dây vô hình vướng lấy chân ông ta, ông ta hét lên rồi ngã sấp mặt xuống đất. Một âm thanh lạ lẫm xen vào đám hỗn loạn, rồi biến mất không dấu vết.

Cậu trai tóc xù trố mắt: “Cái… cái gì vậy trời?!”

Cậu ta chưa từng thấy ai bị khống chế rồi lại tự làm mình vấp ngã. Không biết xử lý thế nào nên cậu ta chỉ đành quay lại nhìn “lão đại” phía sau với ánh mắt cầu cứu.

Người gây ra tất cả chỉ nhẹ nhàng rũ mắt mà làm bộ như chẳng biết gì.

Việt Bùi Hồi cũng rũ mắt, nhưng anh nhìn về phía người đó, một thiếu niên với hàng mi rũ xuống, ánh mắt anh cuối cùng dừng ở những sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu cậu.

Cậu trai tóc xù: “?”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Húc Dương: Hình như thất sủng rồi, không chắc, nhìn thử cái đã.

Việt Bùi Hồi: Cậu lúc nào được sủng đâu :)

Lâm Kinh Độ: Đang tra xem làm sao để mất tích như một con người thật sự o.O

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play