Anh nghi ngờ nhìn người con trai tuấn mỹ kia, khẽ hỏi: “Cậu vì sao lại muốn…”
Dừng một chút, anh miễn cưỡng nuốt xuống phần còn lại: “…giúp tôi tắm?”
Chẳng lẽ là định nhân lúc tôi đang tắm để tôi mất cảnh giác rồi… giết tôi?
Không nghe ra ý đồ mờ ám gì trong lời đối phương, Lâm Kinh Độ giơ điện thoại lên, ánh mắt sáng quắc:
“Chủ mấy kênh video ngắn nuôi thú cưng đều tự mình tắm cho thú cưng đấy!”
Việt Bùi Hồi liếc nhìn lên màn hình cậu giơ ra thì đúng là một con Shiba đáng yêu đang nằm trong bồn tắm, hưởng thụ dịch vụ tắm rửa cao cấp từ chủ nhân.
Căn bếp bỗng chốc ngập tràn bầu không khí im lặng và xấu hổ, chỉ có tiếng nhạc vui nhộn từ video và tiếng chó con “gâu gâu” vang vọng.
Người đàn ông hơi nhăn giữa trán, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không cần cậu phải giúp tắm như vậy.”
Trước mắt thiếu niên như xụi xuống trông thấy.
Việt Bùi Hồi không mềm lòng.
Tà thần rất chấp nhất, ăn xong bánh mì thì cứ thế lặng lẽ đi theo Việt Bùi Hồi đến tận cửa phòng ngủ.
“Tôi muốn đóng cửa.” Giọng điệu vẫn nhàn nhạt, Việt Bùi Hồi vừa nói vừa thu lại dáng vẻ dịu dàng suýt rơi mất của mình.
“Chờ đã!”
Thiếu niên lại ngẩng lên, đầu ngón tay trắng trẻo chặn cửa: “Thật sự không thể để tôi giúp sao?… Người anh còn đang bị thương.”
Cậu đưa ra lý do nghe rất hợp lý, mong chờ người đàn ông không từ chối được.
Nhưng vẫn là ăn gạch: “Không cần.”
Cửa khép ngay trước mặt Lâm Kinh Độ, lát sau liền vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Cậu sờ sờ mũi, lùi lại chút nhưng vẫn không có ý định rời đi.
Đến khi tiếng nước dừng lại, Việt Bùi Hồi bước ra thì tà thần vẫn còn đang chờ ở cửa. Chẳng qua lần này đổi thành cửa phòng tắm.
Cửa vừa mở, đôi mắt mèo bóng mượt liền nhìn sang, trông mong.
Việt Bùi Hồi: “…”
Anh đưa tay day giữa mày, thử giao tiếp:
“Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Tà thần mắt sáng rực, kiên quyết nói: “Tôi muốn chờ để anh cắt tóc, hoặc sấy tóc cho anh.”
Cắt tóc, sấy tóc nghe qua cũng không phải yêu cầu quá đáng.
Nhưng, người đàn ông sờ tóc mình đã khô, lễ phép mà xa cách đáp: “Cảm ơn, nhưng tôi đã sấy xong rồi.”
“…”
Vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy, nhưng tà thần lại mang cảm giác mất mát lạ lùng.
Việt Bùi Hồi giả vờ không thấy biểu cảm giả trân của cậu, liếc đồng hồ trên tủ đầu giường. Đã 8 giờ. Trời đang dần tối, thời điểm quỷ dị bắt đầu hoạt động. Bóng tối với bọn chúng là môi trường sinh tồn lý tưởng nhất.
Còn chưa kịp thu ánh nhìn lại, đã nghe thiếu niên khẽ nói: “Đúng rồi, tôi định lát nữa ra ngoài một chút.”
Đôi mắt đen vừa được sương mù hơi nước làm dịu lại liền đông cứng thêm lần nữa. Việt Bùi Hồi cầm khăn lau tay mà sầm mặt: “Ra ngoài?”
Tà thần gật đầu: “Ừ, ra ngoài một lát nền anh ở nhà ngoan ngoãn nhé.” Giọng điệu như đang dỗ thú cưng.
Việt Bùi Hồi liếc mắt, thử đưa ra yêu cầu:
“Tôi cũng muốn đi.”
“Không được.” Tà thần kiên quyết từ chối, đôi đồng tử dị sắc mang theo một chút cảnh giác.
Lỡ sủng vật bỏ chạy thì sao? Lỡ ra ngoài bị quỷ dị ăn mất thì sao? Lúc nhặt về thì toàn thân anh đã đầy thương tích rồi.
Cậu lôi điện thoại ra, mở một bức ảnh: “Mèo hoang mới về nhà thì có vài điều cần lưu ý!”
Việt Bùi Hồi: “…”
Xác định rõ tư duy quỷ dị của đối phương thì Việt Bùi Hồi bình tĩnh phản biện: “Đây là mèo, tôi không giống.”
Lâm Kinh Độ liếc anh một cái.
Trong mắt tà thần thì đúng là không khác gì nhau, đều yếu ớt như nhau.
Nhưng Việt Bùi Hồi không chịu bỏ cuộc: “Tôi thực sự muốn ra ngoài.”
Tự chạy loạn trong nguy hiểm mà không lo bị ăn mất à? Phải đi theo mới được.
Thấy Lâm Kinh Độ vẫn định từ chối thì Việt Bùi Hồi nhẹ giọng nói:
“Tôi muốn mua ít đồ, ví dụ như rau với thịt mấy thứ thiết yếu.”
Lâm Kinh Độ không nhường: “Tôi cũng biết mua.”
“Cậu biết cái gì ăn được, cái gì không à? Lỡ mang về nấm độc thì sao?”
“Đều là con người cả nên tôi phân biệt được.” Lâm Kinh Độ lí nhí đáp, nếu không biết thì gọi điện hỏi người khác cũng được mà.
“Tôi không tin lắm.” Việt Bùi Hồi nói: “Con người có vài tiểu xảo mà quỷ dị các cậu không theo kịp đâu. Lỡ có ai có ý đồ xấu với cậu thì sao…”
Tà thần suýt thì buột miệng "giết luôn cho rồi", nhưng nghĩ lại người gây rối cũng là đồng loại của sủng vật mình, đành sửa lại thành: “Anh đừng lo, tôi phân biệt được ác ý.”
Không nghĩ ra lý do nào phản bác, người đàn ông hơi cúi đầu trầm ngâm, tóc vừa gội mềm mại rũ xuống bên tai che đi nét mặt đang suy nghĩ.
Lâm Kinh Độ nhìn anh, giọng hơi chần chừ:
“Anh thực sự… muốn đi sao?”
Muốn… chạy khỏi tôi sao?
Tà thần bắt đầu tiêu cực mà tưởng tượng đến tình huống “làm sao phóng sinh con người”, thì người đàn ông bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh, mãnh liệt nhìn thẳng vào cậu: “Tôi chỉ là… rất lo cho cậu.”
Tà thần sững lại.
Cậu tròn mắt nhìn anh, người đàn ông từng từ từng chữ chậm rãi nói:
“Tôi lo cậu gặp nguy hiểm ở ngoài nên muốn đi cùng.”
Thiếu niên run nhẹ. Giống như một con mèo nhỏ hoảng loạn, từ hàng mi dài lén liếc người đàn ông một cái như muốn tin nhưng lại không dám chắc.
Người đàn ông hơi cúi người, hương sữa tắm thơm nhẹ còn vương, hơi thở ấm áp bao phủ lấy cậu. Việt Bùi Hồi chăm chú nhìn cậu mà khóe môi hơi nhếch, ánh mắt dù lạnh vẫn mang ý cười.
“Cậu có thể dùng cách của cậu để yên tâm, trói tôi cũng được… tôi không ngại.”
Môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm thấp tựa như đang thì thầm.
“Được chứ?”
Lâm Kinh Độ: “…”
Không ổn rồi, không cự tuyệt được.
“…Ừm.” Cậu đáp lí nhí: “Cũng không phải không được.”
Nghe vậy, Việt Bùi Hồi đưa tay che mũi, giấu đi khóe môi đang cong lên.
Quả nhiên, tên quỷ dị này ăn mềm không ăn cứng.
Lâm Kinh Độ lập tức đổi giọng: “Nhưng anh phải đeo cái này.”
“Cái gì?”
Thiếu niên mở tay ra, một khối chất lỏng đen nhánh ngưng tụ thành hình vòng tròn. Cậu đưa đến trước mặt Việt Bùi Hồi: “Đeo cái này, tôi có thể tìm thấy anh bất cứ lúc nào.”
Việt Bùi Hồi nhìn chằm chằm cái vòng tròn kia, dứt khoát gật đầu: “Được.”
Cùng lắm thì tìm cơ hội phá hủy.
Anh vừa cầm vòng lên định đeo vào cổ tay thì——
“—— Không phải đeo ở đó.”
Lâm Kinh Độ kéo cổ áo, chỉ vào cổ mình trắng mịn: “Đeo ở đây.”
Mắt đen của người đàn ông đảo qua chiếc cổ trắng nõn ấy, siết chặt vòng trong tay:
“Vòng cổ?”
Lâm Kinh Độ gật đầu: “Ừ.”
Cậu nghiêng đầu mà ngờ vực: “Sao vậy? Tôi thấy sủng vật ai cũng đeo mà.”
Bên nhóm am hiểu loài người kia còn đặt làm cả đống vòng cổ đủ màu cho sủng vật nữa.
Việt Bùi Hồi: “…Có thể đừng đeo không?”
Tà thần rất kiên quyết: “Không được.”
Cậu nghiêm túc nói: “Không đeo thì không được ra cửa.”
Người đàn ông trầm mặc, rất lâu sau mới hỏi: “Không có cách nào thể diện hơn sao?”
*
Cuối tháng tư đầu tháng năm nhưng thời tiết ban đêm không nóng, mát mẻ vừa phải.
Trong siêu thị lớn, dù là thời gian lý tưởng sau bữa tối để đi dạo thì lượng khách vẫn hiu hắt, cơ bản không ai muốn đến siêu thị này.
Nhưng dù dòng người ít ỏi, người đi ngang vẫn không kìm được mà liếc mắt nhìn về hai người đang chọn hàng.
Bởi vì… họ quá đẹp.
Bất kể là người đàn ông lạnh lùng hay thiếu niên mang chút tối tăm bên cạnh, dung mạo đều khiến người khác không thể rời mắt.
Không để ý đến ánh mắt của người qua đường, người đàn ông loay hoay xem hạn dùng của gói snack, tay áo trượt xuống để lộ cổ tay rắn chắc vì nơi đó đang đeo một chiếc vòng tay đen, có treo một miếng cá nhỏ —— là hàng nhái vòng cổ được Lâm Kinh Độ đặt mua online, kết quả của một cuộc cò kè mặc cả gay gắt giữa hai người.
… Cũng còn chấp nhận được, ít nhất không phải đeo vòng cổ.
Việt Bùi Hồi tiện tay lấy một gói khoai, nhìn hạn dùng: sắp hết hạn. Có thể thấy nhân viên chẳng buồn kiểm tra.
Tà thần bên cạnh thì vô cùng hào hứng đẩy xe, hết nhìn bên này lại liếc bên kia rồi tò mò hứng thú. Đối với cậu mà nói, đây là lần đầu tiên đi siêu thị. Tuy từng xem qua ký ức trong đầu Lâm Độ, nhưng đó chỉ như lật sách, muốn cảm nhận thì vẫn phải tự mình trải nghiệm.
Lén bỏ vài gói snack vào xe, Lâm Kinh Độ nghĩ đến gì đó mà ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại chọn siêu thị này?”
Vấn đề trông có vẻ bình thường nhưng cũng đủ để cân nhắc. Bởi để đến siêu thị này, họ đã phải đi xa hơn nhiều. Rõ ràng cạnh khu nhà cũng có một siêu thị lớn.
Việt Bùi Hồi ngẩn người, hờ hững đáp: “Trước từng mua ở đây.”
Lý do không có gì sai. Không ít người hay lưu luyến nơi cũ.
Lâm Kinh Độ chớp mắt, như thể tin rồi mà gật đầu: “À, vậy à.”
Chủ đề kết thúc, cậu đẩy xe đi tiếp. Bất ngờ, xe mua sắm va phải “bức tường thịt”.
“A đau!”
Người bị đâm đau đến hét lên.
Lâm Kinh Độ đứng yên như trời trồng, không nói xin lỗi.
Một bàn tay thon dài đặt lên xe, giọng người đàn ông lạnh lùng vang lên: “Xin lỗi, va vào anh rồi.”
Người kia đang “ai da ai da” thì gặp ánh mắt lạnh băng liền đứng thẳng người, cười hề hề: “Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi.”
Hắn đưa tay ra, đáng thương nói: “Có thể bồi thường cho tôi không? Một gói khoai là được.”
Lâm Kinh Độ chớp mắt, nghi hoặc mở miệng: “Nhưng chẳng phải là anh tự đâm vào sao?”
Người kia: “…” Chết, bị phát hiện.
Gãi đầu cười gượng: “À à! Thì ra là thế! Tôi không nhìn đường! Xin lỗi xin lỗi!”
“Ồ,” Lâm Kinh Độ lễ phép hỏi.
“Vậy giờ anh còn cần bồi thường không?”
Người kia lắp bắp: “Không, khỏi luôn!”
Nhanh chóng cắt đứt cuộc đối thoại:
“Tôi đi trước nhé, cảm ơn ý tốt!”
Nói xong lập tức rút lui, lúc thoáng liếc nhìn thì ánh mắt hắn và Việt Bùi Hồi lướt qua nhau trong yên lặng.
Lâm Kinh Độ không chú ý ánh nhìn trao đổi kia, lúc nghe “tôi đi trước” thì sự chú ý đã rời khỏi người bị đâm, chuyển sang quầy trái cây bên cạnh mà chăm chú nghiên cứu sự khác nhau giữa quýt và cam.
Tự nhiên, tà thần không hề để ý cũng không phát hiện ánh mắt nhàn nhạt vừa dừng trên người mình đã sớm được thu lại và ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thiếu niên nghiêm túc chọn trái cây, thỉnh thoảng liếc nhìn người khác học cách phân biệt tốt xấu, đợi người qua rồi thì bắt chước chọn theo.
Đôi khi, cậu còn quan sát cả động tác của Việt Bùi Hồi để học cách mua hàng tốt hơn.
Phải học thật nhiều, tranh thủ hòa nhập với thế giới mới —— đây là nguyên tắc của tà thần.
Cảm nhận được ánh nhìn đạm mạc dừng trên người mình, thiếu niên ngẩng lên thì người kia đã cụp mắt xuống.
Nhìn xe gần nửa đầy toàn đồ mình chọn, Lâm Kinh Độ hỏi: “Anh không mua gì sao?”
Ngoài dự đoán, người đàn ông hỏi ngược lại:
“Cậu muốn ăn gì?”
Anh cong môi, mỉm cười dịu dàng: “Tôi sẽ nấu cho cậu.”
Lâm Kinh Độ muốn từ chối: “Không cần đâu, làm gì có chuyện sủng vật nấu cơm cho chủ——”
Việt Bùi Hồi cắt ngang: “Tôi muốn nấu cho cậu, được không?”
Lâm Kinh Độ: “…”
Không ổn rồi, chuyện này thật sự… không thể từ chối.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau yêu rồi thì có người sẽ dụ dỗ tà thần đeo vòng cổ cho mình đấy. [Buông tay chịu thua]