Vẫn không bật đèn, căn phòng chìm trong bóng tối.

Cửa sổ phòng ngủ bị ai đó hé mở, từ xa xa có thể nghe được tiếng còi xe mơ hồ vọng vào.

Trên giường, mí mắt người đàn ông khẽ động rồi rất lâu sau mới chậm rãi tỉnh dậy.

Nhìn thấy trần nhà tối âm u, anh lập tức nhận ra mình đang ở đâu, vội ngồi dậy kéo áo lên, nhìn xuống bụng mình.

Trên những múi cơ rắn chắc chỉ còn lại một vết nhạt nhòa màu trắng là dấu tích còn sót lại sau khi thịt da đã liền lại.

Tên quỷ dị đó… thật sự không làm gì anh, chỉ đơn giản là chữa trị?

Người đàn ông mím môi, ánh mắt phủ một tầng đen đậm như mực.

Anh nghiêng đầu, thoáng thấy điện thoại di động nằm bên gối… vẫn còn đó, không bị lấy đi.

Đối phương dường như thật sự không can thiệp việc anh liên lạc với người ngoài, cũng như đang nghiêm túc áp dụng trong trò chơi “Chủ nhân cần tôn trọng thú cưng”.

Việt Bùi Hồi híp mắt, cầm điện thoại tìm đến phần mềm liên lạc đặc biệt của Cục Xử lý Sự kiện Đặc thù.

Vừa mở ra, hàng loạt tin nhắn như suối phun tràn đầy màn hình, Việt Bùi Hồi sững người nhìn góc trái phía trên của điện thoại đã là tối ngày hôm sau.

Anh… thế mà ngủ một mạch gần một ngày trong nhà một con quỷ dị.

Sắc mặt dần trầm xuống, Việt Bùi Hồi bắt đầu lướt qua những tin nhắn.

【Lão đại ơi anh đang ở đâu, còn sống thì bấm phím 1 cái đi!!! QAQ】

【Việt ca, anh không sao chứ? Mọi người đang rất lo lắng.】

【Đội trưởng, nếu đọc được thì xin hồi âm.】

【Anh vẫn ổn chứ?】

Sau khi lướt qua những lời hỏi thăm của đội viên, anh lập tức tìm đến tên liên lạc được đánh dấu màu lam.

Người này cũng đã gửi tin nhắn.

Chỉ là… giọng điệu vẫn lạnh lùng, xử lý theo nguyên tắc công vụ.

【Nếu chưa hi sinh thì tiếp tục nhiệm vụ. Xin lập tức báo cáo tình trạng, đánh giá mức độ nguy hiểm của quỷ vật và nộp báo cáo.】

Cảm xúc lẫn lộn khuấy động trong đôi mắt đen tuyền, có phần mờ đục. Việt Bùi Hồi cụp mắt, nhìn chăm chú vào dòng tin nhắn này rất lâu.

Ít nhất từ mặt chữ mà nói trong mắt vị cấp trên này, anh và đội của mình chỉ nên là những cỗ máy xử lý quỷ vật, làm việc không ngừng nghỉ cho đến khi chết mới thôi. Có chút mỉa mai, một con quỷ còn biết hỏi han quan tâm anh hơn cả cấp trên của chính phủ.

Cơn bồn chồn và lo lắng lại trỗi dậy, căn bệnh vốn âm ỉ không nói ra lại nhấc lên một cơn sóng ngầm. Anh nhắm mắt, đè lên mi tâm, cố chịu đựng cơn co rút ở đầu ngón tay rồi cúi đầu nhanh chóng gửi tin nhắn cho một đội viên.

【Quý Húc Dương, giúp tôi tra xem khu vực này có nhiệm vụ gì không.】

【Có thì chia cho tôi, không thì cũng tới đây.】

Gửi xong hai câu này thì chưa đợi phản hồi, anh liền tắt điện thoại.

Ánh sáng màn hình biến mất trong tích tắc, căn phòng lại chìm vào bóng tối hoàn toàn. Việt Bùi Hồi ngửa đầu, tựa vào thành giường mà day day mi tâm.

Khó chịu không tiêu tan.

*

Nhân loại ngủ một ngày.

Tà thần tỏ vẻ có thể hiểu. Nhân loại yếu ớt như vậy, cần thời gian để hồi phục là điều dễ hiểu. Mà thần linh là thứ không bao giờ thiếu chính là thời gian. Cậu có rất nhiều kiên nhẫn chờ con người đó hoàn toàn hồi phục.

Thiếu niên cuộn tròn trên ghế sofa màu xám trong phòng khách, mặc bộ đồ ngủ mềm mại màu lam nhạt. Tuy rằng tà thần cảm thấy giữ thân thể trơn bóng hoàn toàn cũng không vấn đề gì, nhưng qua quan sát thì cậu nhận ra loài người rất kiên trì trong việc phải mặc vải vóc che thân. Để hòa nhập với xã hội loài người, Lâm Kinh Độ chọn tuân thủ quy tắc này.

Bây giờ đang là cuối tháng Tư, thời tiết đã dần chuyển nóng nhưng ban đêm vẫn se lạnh. Ở phòng khách mặc quần đùi áo cộc tay vẫn sẽ thấy hơi lạnh.

Nhưng tà thần thì khác loài người, cậu không có cảm nhận hoàn chỉnh về nhiệt độ. Vì thế, cậu chọn mặc bộ đồ ngủ ngắn tay và quần đùi tiện cho việc hành động, làn da trắng nõn hoàn toàn phơi bày trong không khí.

Lâm Kinh Độ chăm chú nhìn cuốn《Sổ tay chăn nuôi nhân loại》 trong tay, còn cầm bút, dùng ngôn ngữ của tà thần để thêm vào vài ghi chú riêng:

【Nhân loại không thích đồ vật đáng yêu.】

【Giả vờ đáng thương vô dụng với nhân loại.】

【Nhân loại rất yếu nên phải bảo vệ cẩn thận.】

Viết xong mấy dòng này, thiếu niên rụt chân lại, cảm thấy rất hài lòng rồi liền gập vở lại.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại dự phòng cậu tìm thấy trong nhà rung lên, màn hình sáng lên.

Có người gửi tin nhắn.

Sự chú ý bị điện thoại thu hút, thiếu niên đặt vở lên sofa rồi bước tới cầm lấy điện thoại.

Điện thoại trước kia của Lâm Độ đã hỏng từ trước khi chết, hoàn toàn không thể sử dụng nữa nên Lâm Kinh Độ cũng chẳng buồn lấy lại một chiếc điện thoại vỡ nát thì đâu thể dùng lại được.

Mở máy, Lâm Kinh Độ thấy tài khoản mới tạo của mình trên Phào Phào thế mà có một lời mời kết bạn. Ảnh đại diện mặc định, tên thì như mớ mã loạn xạ, trong danh sách bạn bè trống trơn chỉ có một cái chấm đỏ của người tên “Sơn Hữu Tư”.

“Sơn Hữu Tư” chính là cái người nói sẽ giới thiệu thú cưng cho cậu đó.

“Sơn Hữu Tư” đã nhắn trước một tin:【?】

Sơn Hữu Tư:【Ai đấy? Lừa đảo à?】

Sơn Hữu Tư:【Khoan đã, không phải là…】

ljd1234:【Ừ.】

ljd1234:【Là tôi.】

Sơn Hữu Tư:【Thật đấy à! Không uổng công tôi dặn ngàn lần, vạn lần là phải tạo tài khoản Phào Phào, cậu thế mà thật sự nhớ!】

ljd1234:【.】

Bỏ qua sự kích động khó hiểu của đối phương, Lâm Kinh Độ gửi mấy tấm ảnh.

ljd1234:【Đây là ảnh chính diện thú cưng tôi nhặt được. [Hình ảnh]】

ljd1234:【Đây là ảnh mặt trái thú cưng. [Hình ảnh]】

ljd1234:【Ảnh mặt trái không chụp rõ, lần sau chụp bổ sung.】

Sơn Hữu Tư:【……?】

Sơn Hữu Tư: 【Cậu nhặt người à?? Cậu bảo tôi giới thiệu cho cậu cơ mà?!】

Sơn Hữu Tư:【Khóc lớn.jpg】

Lần nữa bỏ qua màn than vãn, thiếu niên khẽ động ngón tay, gõ một hàng chữ:【Rất đáng yêu, nhưng cảnh giác quá còn làm tôi bị thương thì sao?】

Sơn Hữu Tư:【?】

Sơn Hữu Tư:【Nhân loại nào lại không biết điều mà làm cậu bị thương?】

Sơn Hữu Tư:【Cái này đơn giản thôi, trực tiếp chỉnh lại tư duy của hắn là xong mà?】

ljd1234:【Tôi muốn thử lại xem sao.】

ljd1234:【Chỉnh sửa tư duy hay huấn luyện lại… đều phiền phức quá.】

Sơn Hữu Tư:【Vậy thì cứ theo Sổ tay chăn nuôi từ từ làm đi.】

Sơn Hữu Tư:【Trước kia thú cưng nhà tôi cũng rất cảnh giác, bây giờ vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu trước tôi ^^】

Trả lời lại một tiếng “Ừ”, Lâm Kinh Độ lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

Bởi vì cậu nhạy bén nghe thấy động tĩnh vang lên từ phòng ngủ đã yên tĩnh rất lâu.

Nhân loại tỉnh rồi, điều này khiến tà thần cảm thấy một loại cảm xúc có tên là “vui sướng”.

Không có màn gõ cửa lễ phép nào cả, Lâm Kinh Độ lập tức mở cửa phòng ngủ.

Cậu mở rất khẽ, đến mức Việt Bùi Hồi cũng khó mà nhận ra được động tĩnh.

Người đàn ông nhanh chóng buông ống tay áo xuống nhưng vệt đỏ loáng qua nơi cánh tay vẫn bị thiếu niên tinh mắt nhìn thấy.

Con người kia dường như vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt.

Lâm Kinh Độ khẽ nhíu mày, có hơi khó hiểu. Cậu luôn tự tin về sức mạnh của mình thì không nên có chuyện thế này mới phải.

Cậu lên tiếng hỏi: “Vết thương của anh… chưa lành hẳn sao?”

Việt Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn cậu, ngón tay chạm lên chỗ bị che bởi ống tay áo: “Không, chỉ là không cẩn thận va phải.”

Ồ, thì ra nhân loại khi nói dối cũng có thể vụng về đến thế. Lâm Kinh Độ chậm rãi đưa mắt nhìn qua mặt người đàn ông, nhận ra đối phương không giống hôm qua tệ đến thế, vẫn trong mức chấp nhận được.

Tà thần lúc này mới yên tâm: Ít nhất, con người này sẽ không chết.

Nhưng vẫn hơi lo, Lâm Kinh Độ nhắc nhở:

“Đừng có tự sát.”

Cậu vất vả lắm mới cứu sống người ta mà.

Việt Bùi Hồi: “…Không đâu.”

Thiếu niên rõ ràng thả lỏng nên giọng nói mềm mại: “Anh ăn sáng chưa?”

Vừa hỏi xong, nét mặt người đàn ông liền hơi kỳ quái, như nhớ tới món “nước canh đen sì” tối qua.

Không hiểu được biểu cảm của anh, Lâm Kinh Độ nghiêng đầu mờ mịt hỏi: “Sao thế?”

Người đàn ông nhướng mày: “Không phải cậu nói cậu là con người à?”

Lâm Kinh Độ vội nhặt lấy chiếc áo khoác:

“Đúng rồi, tôi là người mà.”

Việt Bùi Hồi tiếp tục: “Vậy cậu không biết con người nên ăn gì à?”

“Biết, biết chứ.” Lâm Kinh Độ đáp không chắc chắn lắm.

Trong 《Sổ tay chăn nuôi nhân loại》 đương nhiên có ghi rất rõ nên ăn gì, nhưng hình như không có dòng nào nói “Không được ép đầu người khác uống thi thể quỷ dị”.

Tà thần thì thấy ngon nên mới muốn chia sẻ với người mình nuôi.

Nghĩ đến nước canh tối qua, cậu chợt hiểu ra chắc là con người đang ngầm ám chỉ không nuốt trôi được món đó.

Mặt nhăn lại, thiếu niên lắp bắp giải thích:

“Chắc tại tôi dạ dày tốt, nên nuốt luôn…”

Nói nửa ngày, chính cậu cũng không chấp nhận nổi cái cớ đó.

Thấy thiếu niên xụ mặt, cụp tai như con mèo nhỏ, người đàn ông thu lại nét cười mỉa, chỉ nói: “Lần sau đừng làm vậy. Ăn vào sẽ chết.”

Lâm Kinh Độ đáp nhỏ: “Ừm, lần sau không làm nữa.”

“Giờ cậu muốn ăn gì không?”

Nghĩ đến việc đối phương ngủ cả ngày chắc cũng đói bụng, Lâm Kinh Độ hỏi.

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống: “Tôi chỉ được ở trong phòng sao?”

“Hả? Không mà.” Lâm Kinh Độ nói:

“Anh có thể ra ngoài, tôi không ngại.”

Ý cậu là: Trong phạm vi tầng này, muốn đi đâu thì đi vì tà thần sẵn lòng để sủng vật khám phá.

“…Được.”

Thế là đứng trước gian bếp mở, Lâm Kinh Độ mở to mắt nhìn người kia kéo cửa tủ lạnh.

Người đàn ông quay lưng lại lục lọi đồ trong tủ, bộ đồ mà tà thần đưa cho với vóc người anh mặc vào thì trông như áo oversize màu xám nhạt.

Vai rộng eo thon, cơ thể là dáng người được mài giũa qua vô số lần chiến đấu.

Nhìn chằm chằm vào lưng người ta mãi, Việt Bùi Hồi khẽ ưỡn thẳng lưng rồi quay đầu hỏi:

“Cậu ăn chưa?”

Lâm Kinh Độ nói: “Chưa.”

Thật ra cậu từng ăn rồi nhưng tà thần sẽ không bao giờ thấy no, nên trả lời vậy cũng không sai.

Không biết quỷ dị có ăn được đồ ăn của người hay không, Việt Bùi Hồi do dự giây lát rồi quay người lấy ổ bánh mì ở tầng trên tủ lạnh: “Vậy ăn tạm cái này trước.”

Anh nhàn nhạt nói: “Tủ lạnh nhà cậu chẳng có gì ăn được.”

Tà thần vẫn nhìn theo anh từ nãy, dĩ nhiên thấy được băng vải lộ ra dưới ống tay áo.

Bảo sao mới rồi còn phải ra khỏi phòng trước.

Nghe thấy hỏi có ăn bánh mì không, Lâm Kinh Độ giật mình tỉnh táo lại rồi vội gật đầu: “Được ạ.”

Hiếm hoi có khoảnh khắc bình yên, một người một tà thần ngồi ăn bánh mì đối diện nhau trên bàn ăn.

Uống một ngụm nước trong ly pha lê, Việt Bùi Hồi mới mở miệng: “Phòng tắm dùng được không?”

Miệng đang phồng bánh mì, thiếu niên ngẩng lên, nói: “Dùng được mà.”

Vừa nhai vừa nói: “Anh không cần hỏi tôi gì đâu, muốn dùng thì dùng, tùy thích.”

Nói xong câu này thì cậu đột nhiên nhận ra điều gì, đôi mắt sáng lên: “Chờ đã, anh định tắm à?”

Đôi mắt hẹp dài đen láy hơi cụp xuống, anh nhìn người đang ngẩng mặt nhìn mình mà hỏi lại: “Ừ, sao vậy?”

Ánh đèn vàng ấm áp trong bếp chiếu lên gương mặt người đàn ông, nhu hòa đi nét lạnh lùng lại có phần lười biếng.

Ánh sáng cũng phản chiếu trong mắt thiếu niên đang trợn tròn, giọng cậu trịnh trọng lặp lại: “Tôi muốn giúp anh tắm.”

Việt Bùi Hồi: “……?”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Việt Bùi Hồi: Có lúc nghi ngờ luôn cả tai của mình đã bị quỷ dị làm hỏng rồi đấy : )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play