Trong phòng im ắng như tờ. Lâm Kinh Độ len lén ngước mắt nhìn lại, thấy người đàn ông đang ngồi trên giường vẫn giữ tư thế khoanh tay, khuôn mặt nhợt nhạt như không còn chút máu, nét mặt cũng lãnh đạm không biểu cảm, không có lấy một chút cử động hay hơi thở dao động mà lạnh lùng y như tảng đá.
Anh vẫn còn đang đề phòng.
Quả nhiên, Sổ tay chăn nuôi nhân loại cũng có lúc phạm sai lầm. Lâm Kinh Độ thầm nghĩ, thất vọng: nhân loại này, rõ ràng chẳng mảy may ăn thua với kiểu “đáng yêu” hay “tỏ ra đáng thương” gì cả.
Bàn tay cậu vẫn đặt trên tay nắm cửa, khóe môi cụp xuống một cách im lặng đầy mất mát, toàn bộ tà thần thoạt nhìn như nhỏ bé hơn cả một vòng so với lúc trước.
Cậu cúi đầu, mái tóc đen mềm mại rủ xuống theo cổ, để lộ làn da trắng đến chói mắt. Lưng quay về phía Việt Bùi Hồi, cậu khẽ nói:
“Tôi sẽ không cưỡng ép anh... Nếu anh muốn đi…”
Lưỡng lự một chút, Lâm Kinh Độ nói tiếp:
“Cũng được thôi.” Âm cuối nhỏ đến mức như tan trong sương mù, nghe cũng chẳng giống như thật sự đồng ý.
Dù gì thì… nếu nhân loại chạy mất… cậu chỉ cần bắt lại là được mà.
Nói xong câu đó thì căn phòng vẫn chìm trong im lặng. Tà thần nhẹ nhàng ấn tay lên nắm cửa, định rời khỏi.
Đúng lúc cửa vừa khép lại, cậu bất chợt nghe thấy một tiếng “bịch!” thật nặng nề vang lên sau lưng!
Lâm Kinh Độ vội quay lại, thấy người đàn ông vừa mới dựa khuỷu tay lên tủ đầu giường chống đỡ thân thể, bây giờ đã đổ nghiêng cánh tay nhuốm đầy máu. Gương mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng nhợt hơn, sắc đỏ bệnh trạng ửng lên không bình thường.
Vết thương bung ra lần nữa, thêm vào đó là mấy ngày làm việc liên tục khiến anh sốt cao, cơ thể giờ đây đã suy yếu đến cực điểm thế mà vẫn cố gắng gượng để nói chuyện với Lâm Kinh Độ.
Thiếu niên mím môi, âm thầm đánh giá lại sủng vật của mình một cái: Rõ ràng chẳng biết quan tâm đến bản thân gì cả.
Việt Bùi Hồi muốn tự mình gượng dậy, nhưng ngoài việc để lại vệt máu loang lổ trên chăn, thì chẳng thể làm gì hơn.
Với tình trạng này mà bảo một mình anh tự xoay xở thì… gần như là chuyện không tưởng.
Đột nhiên, một cuộn băng gạc và tuýp thuốc mỡ rơi nhẹ xuống tấm chăn trắng như tuyết.
Việt Bùi Hồi bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía bộ đồ y tế vừa được ném tới và cũng nhìn thấy cậu thiếu niên kỳ quái đang tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ dõi theo anh. Thân thể mảnh khảnh kia gần như hoà vào bóng tối xung quanh.
Bộ đồ y tế này là thứ Lâm Kinh Độ chuẩn bị sẵn bởi vì chưa có kinh nghiệm chăm sóc nhân loại nên cậu nghĩ cứ phòng ngừa là hơn. Không ngờ chỉ mới gặp được mấy ngày thì đã dùng đến rồi. Nhưng cậu chỉ ném đồ qua, không lại gần.
Khóe môi anh nhếch lên, hỏi: “Vì sao cậu không đến gần?”
Không ngờ nhân loại lại hỏi thế, Lâm Kinh Độ đáp ngắn gọn: “Vì anh không muốn.”
Giọng cậu rất tự nhiên như thể hoàn toàn chấp nhận việc Việt Bùi Hồi không muốn cậu tới gần.
Câu trả lời khiến người đàn ông bất ngờ. Lạnh lùng như anh, cũng khẽ dao động một thoáng. Ánh mắt đen nhánh như rơi vào mê man, dù thoạt nhìn như là do sốt cao gây ra.
Có lẽ nhận ra điều gì đó, anh im lặng một lúc rồi khẽ khàn giọng mở lời: “Lại đây đi.”
Hả?
Một niềm vui mơ hồ ập tới, Lâm Kinh Độ ngơ ngác nhìn đối phương.
Việt Bùi Hồi dồn hết sức dịch cơ thể về vị trí cũ, lặng lẽ dựa vào đầu giường, khép hờ mắt. Anh không còn sức nhắc lại lời mình, chỉ có thể ngồi đó với dáng vẻ đầy chật vật.
Chính là kiểu dáng ấy… lại là thứ Lâm Kinh Độ thích nhất.
Cậu không giống những tà thần khác luôn theo đuổi sức mạnh. Trái lại, Lâm Kinh Độ đặc biệt ưa thích những sinh vật yếu ớt “biết điều” và tỏ ra cần được chăm sóc.
Chân đã lăm le bước tới, nhưng thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn bị “vẻ đẹp” mê hoặc. Cậu mím môi, lộ chút do dự. Nhân loại vốn giỏi lừa gạt nhỡ đâu lần này cũng là bẫy thì sao? Nhỡ đâu lại lôi con dao nhỏ ra kề cổ cậu thì làm thế nào?
Dù không chết được thật, nhưng nghĩ tới cảnh bị gió lùa vào khí quản, một bên phải khích lệ sủng vật “làm tốt lắm”, tà thần vẫn cảm thấy… mệt thật đấy.
Thấy Lâm Kinh Độ đứng đó nửa ngày chưa nhúc nhích, Việt Bùi Hồi lại mở mắt ánh nhìn sáng lên đôi chút.
Anh nói tiếp, giọng hơi trêu chọc: “Nếu định làm chủ nhân của tôi, thì ít nhất cũng phải có chút thành ý đi?”
Lâm Kinh Độ liếc anh, nói rõ ràng: “Là anh bảo tôi đừng chạm vào anh trước mà.”
Không ngờ sinh vật quái dị này lại ghi nhớ từng câu từng chữ như vậy, Việt Bùi Hồi nhất thời nghẹn họng vì quá mệt, anh cũng chẳng nói nổi gì mà cũng chẳng thể ngăn nổi chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo.
… Nếu năng lực của anh vẫn còn thì chắc mọi chuyện sẽ đỡ hơn nhiều.
Mùi máu tanh nhè nhẹ lan trong phòng ngủ, khiến Lâm Kinh Độ bị hấp dẫn bước tới một bước.
“…”
Ánh mắt liếc qua, người đàn ông hờ hững nhìn thiếu niên mà không lên tiếng.
Cậu cố gắng khống chế bước chân trái ngược với lý trí của mình, vẻ mặt không biểu cảm khiến lời giải thích nghe cũng nghiêm túc hẳn: “Chỉ là… tại vì anh thơm quá, chứ không phải tôi tự nguyện lại gần đâu.”
Đến xã hội loài người rồi, tà thần vẫn chưa học được cách thể hiện niềm vui nhưng lại rất nhanh học được cách… xấu hổ.
Tại sao một con người lại thơm như vậy chứ? Đến cậu còn không cưỡng lại được thì…
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, thái độ cũng dịu đi phần nào: “Cậu biết không, tôi đau lắm… Hay cậu đợi tôi chết rồi lại đi tìm sủng vật mới?”
Giọng nói cứng ngắc nhưng rõ ràng có ý dụ dỗ.
Lâm Kinh Độ biết rõ, hiện tại nhân loại này căn bản không tin cậu.
Nhưng không sao cả. Ít nhất bây giờ, nhân loại đang cần cậu giúp.
Cậu chậm rãi bước tới, nghiêm túc nói rõ:
“Đừng hù dọa tôi, cũng đừng nói những lời bi quan như vậy.”
Cậu đứng sát mép giường, hàng mi cong rủ xuống, tiếp tục nói: “Tôi rất chung thủy đấy. Ít nhất trước khi anh chết thì tôi chỉ nuôi mỗi anh là sủng vật thôi.”
Nuôi thêm một người cũng rắc rối lắm, cậu cũng sẽ mệt chứ bộ.
Việt Bùi Hồi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
“Buông tay ra rồi tôi sẽ giúp anh chữa trị.”
“Cậu thật biết trị thương?” Người đàn ông chậm rãi buông tay đang che vết thương ra. Dấu vết dữ tợn, vẫn còn mùi nguy hiểm.
Lâm Kinh Độ chỉ nhìn qua là biết mình trị sơ trước đó hoàn toàn vô ích: vết thương do quái vật gây ra, không thể dùng cách chữa trị bình thường.
Cần phải dùng tới năng lực đặc biệt mới được.
Nhưng cậu vẫn còn đang giả làm người mà? Nếu dùng năng lực trước mặt sủng vật thì lỡ anh ta lại bất tỉnh như lần trước thì sao? Rồi chết luôn thì…
Cậu lại phải tốn công đi tìm một nhân loại mới.
Lâm Kinh Độ nghiêm túc thu mắt về, nói:
“Chờ một chút.”
Dứt lời, tay cậu trống không bỗng xuất hiện Sổ tay chăn nuôi nhân loại rồi lật vài trang, cuối cùng cũng tìm được phần nói về cách sử dụng năng lực.
【… Tuy đa số nhân loại không có dị năng, nhưng họ rất tin tưởng Học viện O Cách Ốc Tì có tồn tại, và cũng tin có “tiên nữ giáo mẫu” trong truyền thuyết. —— Vậy nên, việc cậu sử dụng năng lực như thế nào, cứ tùy tình huống mà làm. Đừng quá phô trương, đó là lời khuyên của tôi.】
Rất hài lòng, cậu cất lại cuốn sổ rồi xoay người, liền bắt gặp ánh mắt phức tạp không nói nên lời của người đàn ông.
Dường như đang nói: tôi sắp ngất rồi, mà cậu còn thong thả mân mê cái gì đấy?
“Yên tâm.” Lâm Kinh Độ trấn an: “Tôi có cách.”
Giọng vừa dứt, bàn tay trắng trẻo mát lạnh của thiếu niên đã nhẹ nhàng đặt lên bụng người đàn ông.
Cơ bắp lại căng lên lần nữa. Việt Bùi Hồi mấp máy môi, suýt chút nữa bật ra: “Đừng chạm vào.”
Nhưng rất nhanh, thần sắc anh biến đổi.
Lâm Kinh Độ không để ý nét mặt anh, chỉ chăm chú cảm nhận nhịp phập phồng dưới tay mình.
Sương đen chậm rãi thấm vào da thịt Việt Bùi Hồi, sắc mặt anh khẽ biến mà ánh mắt ánh lên vẻ cảnh giác: “Cậu…”
“Đừng động, tôi không hại anh.” Giọng cậu dịu như nước, nhưng lại mang theo mệnh lệnh nhẹ nhàng không thể phản kháng. Đôi mắt hai màu của thiếu niên chăm chú nhìn vào vết thương.
Tà thần thì làm gì biết trị liệu. Cậu chỉ biết một chút thuật trao đổi.
Việc cậu làm hiện tại, là chuyển toàn bộ ảnh hưởng tiêu cực trên người Việt Bùi Hồi... sang một chiếc xúc tu của mình.
Hy sinh một chiếc xúc tu, với tà thần mà nói chẳng là gì. Dài lại trong một giây, rất tiện nên cũng không đau lắm.
Thời gian trôi qua từng chút. Cơn bệnh và vết thương khiến thần kinh của người đàn ông kiệt sức. Khi bầu trời phía xa vừa hửng sáng, đôi mắt nặng trĩu cuối cùng cũng nhắm lại, hơi thở dần dần ổn định.
Anh ngủ mà không đề phòng gì trước sinh vật mà anh không thể tin tưởng nổi.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ngủ sâu đến vậy, kể từ khi bị mất ngủ triền miên.
Ý thức cuối cùng chỉ lướt qua trong đầu anh: Kỳ lạ thật… Sao mình lại không thấy bài xích khi bị quái vật chạm vào?
Tiếng thở đều đặn vang lên bên tai. Lúc này Lâm Kinh Độ mới rút tay lại.
Việc ngủ thiếp đi thế này, tất nhiên không phải vì anh đã tin tưởng mà là do có kẻ nào đó mặt không biến sắc... vừa dùng thêm chút chú mê ngủ trong lúc trao đổi.
Thuật pháp đã kết thúc, thiếu niên rút tay về và mắt vẫn không rời khỏi gương mặt người đàn ông đang ngủ.
Cậu nhìn anh thật lâu, rồi đưa tay ra mà nhẹ ấn lên má anh.
Ngón tay lạnh chạm vào da thịt ấm áp mềm mại, để lại một vết lõm nho nhỏ. Lâm Kinh Độ có chút mãn nguyện.
Sống, ấm áp, biết thở.
Cậu đang nuôi dưỡng một con người.
Đáng yêu lắm.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Người mua Sổ tay chăn nuôi nhân loại đánh giá: Có vài chỗ… không giống như hướng dẫn ghi.
Tác giả của Sổ tay trả lời: Cá tính đặc thù của từng đối tượng không thể dùng quy chuẩn phổ thông được.