Trong phòng không bật đèn, trên sàn nhà vang lên tiếng trượt nhớp nháp của chất lỏng, thoáng cái lướt qua.

Đầu ngón tay tái nhợt chạm vào mép giường, một đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng nhìn chăm chú người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường.

Qua mấy phút, đôi mắt kia mới dời đi mà chuyển hướng nhìn về phía chiếc đồng hồ điện tử ở bên.

Đã ba giờ sáng. Tại sao con người này vẫn chưa tỉnh lại? Sắc mặt cũng thật khó coi.

Rõ ràng cậu đã đơn giản thực hiện một đợt trị liệu rồi.

Tà thần thử trị liệu vẫn là lần đầu tiên nhưng cậu tin mình không thể làm sai được.

Vậy nên tại sao anh vẫn chưa tỉnh?

Có lẽ do tà thần quá tha thiết mong đối phương tỉnh lại, nên cuối cùng cậu cũng đợi được lúc trên giường, mí mắt người đàn ông kia khẽ run lên rồi chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt đen như đá obsidian ngơ ngác trong một cái chớp mắt, rồi lập tức khôi phục vẻ tỉnh táo. Việt Bùi Hồi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén vừa chạm phải cái nhìn sâu thẳm từ mép giường mà liền lập tức muốn ngồi dậy rút dao!

Nhưng tay anh sờ soạng một vòng, áo khoác ngoài đã biến mất, chỉ còn chiếc áo sơ mi rách bươm khoác tạm trên người.

Việt Bùi Hồi khẽ siết ngón tay lại, híp mắt không biểu cảm mà chủ động cất lời hỏi người bên mép giường: “Cậu là ai? Đây là đâu?”

Ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài cửa sổ sát đất chưa kéo rèm rọi vào, chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, sắc trắng lạnh vẽ nên những sợi lông tơ mềm mại bên mặt, khiến gương mặt ấy mang thêm vài phần ma mị khó lường.

Giọng cậu lại réo rắt dịu dàng: “Đây là nhà tôi, anh đừng sợ.”

Ngừng một chút rồi cậu lại nói: “Tôi tên Lâm Kinh Độ... Tôi là con người, nên anh không cần phải sợ.”

Lâm Kinh Độ yên lặng nhìn thẳng vào anh, chăm chú quan sát từng chút biến hóa trên gương mặt đối phương. Hình như anh đang có chút đề phòng, không sao vì cậu đã học được cách thể hiện vẻ thân thiện, chỉ cần rắc một chút lời nói dối không ảnh hưởng đại cục thì đối phương chắc sẽ an tâm hơn nhiều.

Không biết là cậu nói sai đoạn nào, vốn tưởng sau khi nghe xong thì người đàn ông sẽ yên tâm, nhưng đôi mắt đen của Việt Bùi Hồi lại càng trở nên thâm trầm hơn.

Giọng anh đạm mạc: “Cậu có biết không, chỉ có những thứ không phải con người... mới phải tự nhận mình là con người.”

Quái dị thật đấy, đây là lần đầu tiên anh gặp loại này.

Lâm Kinh Độ: “?”

Trong Sổ tay nuôi dưỡng nhân loại chẳng phải dạy là phải chủ động công bố mình cũng là con người sao? Sao lại không áp dụng được ở nơi như nhà người ta thế này?

Suy nghĩ một giây, tà thần chấp nhận lỗi sai mà thành khẩn đáp: “Thì ra là vậy à? Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết điều này.”

Giọng cậu nhẹ nhàng, phẳng lặng như mặt hồ, mặt mũi chẳng biểu lộ gì khiến cho cả lời cảm ơn cũng mang theo cảm giác mỉa mai hay... uy hiếp ngầm.

Việt Bùi Hồi nheo mắt, vẻ mặt không thay đổi: “... Cậu rốt cuộc đang cảm ơn cái gì.”

Lâm Kinh Độ ngơ ngác: “Thì... câu nói lúc nãy của anh đó.”

Nghĩ nghĩ, cậu bổ sung: “Mà tôi thật sự là con người mà.” Trước khi sủng vật trong nhà thả lỏng cảnh giác với cậu thì nhất định phải che giấu thân phận tà thần cho thật kỹ!

“...” Không tranh luận nữa, người đàn ông đè lại vết thương bụng đang rỉ máu, ánh mắt như chim ưng dò xét gương mặt Lâm Kinh Độ, lạnh nhạt hỏi: “Cậu đem tôi về nhà rốt cuộc để làm gì?”

Mang theo chút giễu cợt, anh hờ hững cười khẩy: “Định ăn tôi à?”

Nhưng anh chẳng nhận được câu trả lời nào.

Thiếu niên chỉ mải nhìn vết máu rịn ra, giống như một đóa hoa tối màu cứ mãi nở rộ trên áo sơ mi anh.

Cậu khẽ hít một hơi, trong không khí tràn đầy mùi máu loang của con người, vấn vít nơi chóp mũi cậu. Nhưng chỉ giây sau, tà thần đã nhíu mày rồi rút khỏi cảm giác chìm đắm, chậm rãi trả lời câu hỏi vừa rồi:

“Tuy rằng anh rất thơm nhưng tôi không phải cái gì cũng ăn được đâu... Vết thương của anh bung ra rồi.”

Nói xong câu đó, cậu không hỏi han hay nhắc nhở gì thêm rồi liền đứng dậy, quỳ gối bò lên giường, tay vươn về phía bụng Việt Bùi Hồi.

Người đàn ông nheo mắt, phản xạ nhanh như chớp bắt lấy cổ tay mảnh khảnh kia, giọng lạnh như băng: “... Đừng chạm vào tôi.”

Cả người anh căng như dây đàn, dường như chỉ cần Lâm Kinh Độ nhúc nhích thêm chút nữa là sẽ lập tức bị phản kích.

Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt bình thản quét qua gương mặt người đàn ông rồi ngoan ngoãn đáp: “Ờ.”

Tay cậu nhỏ xíu, vẫn bị anh giữ chặt. Lòng bàn tay Việt Bùi Hồi chạm vào cổ tay cậu nơi mạch đập vốn nên nhảy nhót, lại hoàn toàn không có cảm giác gì như đang chạm vào làn da của một sinh vật máu lạnh, lạnh lẽo rợn người.

Hai người nhìn nhau, anh khẽ nhíu mày rồi đầu nhức nhối hơn hẳn. Cảm giác bất an lại trỗi dậy, trực giác mạnh mẽ nói với anh rằng, thiếu niên trước mặt này... không thể xem thường.

Dù cuộc đối diện tưởng chừng kéo dài, thật ra chỉ là mấy giây. Chủ nhân của đôi mắt khác màu kia chủ động rũ mi xuống, hàng lông mi dài che đi ánh mắt.

Không chạm được thì thôi, chắc anh sẽ không chết được đâu.

“Giờ có thể buông tay tôi chưa?” Lâm Kinh Độ bừng tỉnh: “Chẳng lẽ anh thích tay tôi thật à? Nếu muốn bẻ mang về chơi cũng không phải không được…”

Thái dương người đàn ông khẽ giật, bỏ qua tất cả sơ hở trong lớp ngụy trang của đối phương, do dự một giây rồi cuối cùng vẫn buông tay cậu ra, ánh mắt quét qua gương mặt xinh đẹp ấy: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi. Cậu đem tôi về đây, rốt cuộc có mục đích gì?”

“Mục đích?”

Lâm Kinh Độ thu tay về, trên cổ tay trắng nõn còn hằn lại dấu đỏ. Cậu chớp mắt mà đáp một cách tuỳ ý: “Thì là để nuôi anh thôi mà.”

“Nuôi?”

“Ừ!” Thiếu niên gật đầu, chỉ vào Việt Bùi Hồi rồi lại chỉ vào mình, quanh người toả ra vẻ vui vẻ rạng rỡ: “Anh là sủng vật của tôi, tôi giờ là chủ nhân của anh đó.”

Việt Bùi Hồi: “...?”

Khuôn mặt luôn điềm tĩnh rốt cuộc cũng hiện lên chút kinh ngạc, người đàn ông không nhịn được lặp lại: “Sủng vật?”

Khóe miệng anh khẽ giật, trong mắt chẳng hề có ý cười: “Cậu không sợ tôi cắn chết cái chủ nhân này à?”

Lâm Kinh Độ mơ màng khó hiểu, rõ ràng cậu nghiêm túc như vậy, sao lại chọc giận sủng vật rồi?

Nhưng ánh mắt của người kia từ dò xét chuyển thành lạnh nhạt và chăm chú, Việt Bùi Hồi lập tức truy vấn: “Cậu không biết【Khóc Quỷ】 là gì à?”

“【Khóc Quỷ】 là cái gì vậy?” Lâm Kinh Độ hỏi vu vơ, ánh mắt lại lướt qua khuôn mặt tái nhợt và vết thương đầy máu của đối phương.

Trong đầu cậu chẳng chia nổi một chút chú ý cho câu hỏi kỳ lạ ấy, cậu đang rất nghiêm túc suy nghĩ: Sủng vật bị thương, theo sổ tay thì trước tiên phải cho ăn chút gì để bổ sung năng lượng.

Người đàn ông nhướng một bên mày rồi lặp lại: “Thật sự không biết?”

Lâm Kinh Độ lắc đầu, rồi chậm rãi bò xuống giường, vừa đi vừa nói:

“Ừ, không biết nữa. Tôi phải đi nấu cơm cho anh.”

Không nhận được hồi âm nhưng tà thần cũng chẳng thấy phiền lòng. Nhân loại mới nhặt về còn cảnh giác là chuyện dễ hiểu. Chỉ là, vì không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nên cậu không ý thức được rằng... ba giờ sáng, thật sự không phải thời điểm thích hợp để nấu ăn.

Lò dò tìm đến bếp, Lâm Kinh Độ dựa vào ký ức bật bếp, đổ nước, nấu canh.

Cậu ngồi xổm xuống, tay thò vào đám bóng tối lấp ló bên chân tìm kiếm, lục lọi một lúc rồi lôi ra được một cục đen sì sì.

Nguyên liệu này... chắc vẫn còn ăn được, hy vọng nhân loại sẽ thích.

Hơn mười phút sau, canh đã nấu xong. Tà thần tắt bếp, nhìn nồi nước sôi sùng sục mà hài lòng vô cùng.

Múc canh xong, cậu bưng chén thẳng thừng đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Ánh sáng xanh nhạt từ màn hình điện thoại chiếu lướt qua gương mặt tuấn tú của người đàn ông.

Phát hiện có người sắc mặt Việt Bùi Hồi không đổi, bình tĩnh ấn tắt màn hình, cầm lấy chiếc điện thoại mà không biết bằng cách nào anh đã tìm thấy. Tuy không ngờ tà thần lại đột ngột bước ra ngoài... nhưng thật sự cũng chỉ là vì nấu một chén canh.

Lâm Kinh Độ liếc qua, thấy Việt Bùi Hồi xoay tay lại giấu điện thoại lại chẳng tỏ ra tức giận gì mà chỉ bình thản nói: “Thật ra anh muốn nói gì thì nói với tôi là được rồi mà.”

Người đàn ông dừng lại một chút, giọng lẫn ý thăm dò: “Cậu thật sự đồng ý cho tôi dùng?”

Anh nhanh chóng nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi khi cửa mở ra. Có lẽ vẫn chưa bị phát hiện. Anh không muốn để sinh vật kỳ quái này nhìn thấy tin nhắn khi nãy:

【 Cục sẽ liệt việc này vào cơ mật. Việt Bùi Hồi, anh tiếp tục quan sát, khi cần thiết... 】

【 tự hành xử lý mối đe dọa tiềm tàng. 】

Việt Bùi Hồi che đậy rất nhanh, tất nhiên Lâm Kinh Độ không nhìn thấy đoạn tin kia. Tà thần chỉ dời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi lại nhìn về phía anh, môi khẽ mím.

Cậu có ký ức của Lâm Độ, nên cũng biết khối vuông nhỏ kia dùng để làm gì: nhân loại dùng nó để liên lạc với thế giới bên ngoài, rồi tìm về cộng đồng loài người, để phản kháng lại việc bị cậu... chăn nuôi.

Nhưng mà…

“Anh không chạy được đâu.” Tà thần đặt bát canh lên tủ đầu giường, nói tiếp: “Anh bị thương, hiện tại không còn sức. Bên ngoài rất nguy hiểm, sẽ chết đó.”

Cậu hạ giọng chậm rãi, như muốn khiến sủng vật yên tâm hơn, nhẹ nhàng nói:

“Anh ở bên cạnh tôi là tốt nhất. Tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

Rõ ràng đang nói là “bảo vệ”, nhưng giọng điệu ấy lại mang theo thứ quyền uy bẩm sinh kiểu như thần thánh ban ơn và chiếm hữu, như thể việc Việt Bùi Hồi ở cạnh cậu là điều tất yếu và duy nhất.

Có lẽ từ “bảo vệ” thốt ra từ một kẻ không giống người, lại còn cố tỏ ra là con người khiến nó trở nên buồn cười hoặc cũng có thể là cụm “không có năng lực” đã vô tình chạm vào nỗi nghi hoặc sâu kín nhất trong lòng Việt Bùi Hồi, khiến mắt anh tối lại như mặt biển sâu dậy sóng ngầm.

Cảm nhận được cảm xúc người kia thay đổi, Lâm Kinh Độ không nói nhiều. Cậu bưng chén canh lên lần nữa, đưa tới trước mặt Việt Bùi Hồi, giọng dịu dàng, chậm rãi: “Uống chút canh đi rồi hồi sức lại. Món này ngon lắm, tôi từng ăn rồi.”

Tà thần cố gắng quảng bá món ăn mình nấu, còn hơi đẩy nhẹ chén canh tới trước, ánh mắt sáng lấp lánh đến kinh người.

Nhưng người đàn ông chỉ cúi mắt, nhìn thứ canh sóng sánh kia rồi rơi vào im lặng.

Đây là cái gì vậy...?

Màu đen là màu đen, nước trắng là nước trắng.

Không có gì bất ngờ thì... thứ này chắc là xác vi khuẩn “đốm ô” mức độ nguy hại thấp nhất.

Việt Bùi Hồi không đưa tay nhận chén canh ấy, cũng không vạch trần chuyện đây là canh nấu từ thi thể quái vật. Anh chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Kinh Độ, giọng trầm ổn: “Tôi không muốn làm sủng vật của ai, cũng không muốn bị ai nuôi.”

Chén canh bị rút nhẹ lại, Lâm Kinh Độ thong thả “À” một tiếng, như thể không hoàn toàn hiểu được ý đối phương.

Cậu vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào Việt Bùi Hồi, giải thích: “Không thể mà. Tôi đã cứu anh, đã cho anh ăn, quan hệ chăn nuôi giữa chúng ta được thiết lập rồi.”

Trên mặt người đàn ông vẫn trắng bệch không chút cảm xúc, giọng nói lạnh nhạt đến mức gần như vô tình: “Cậu chưa từng hỏi ý kiến tôi. Tôi không đồng ý.”

“…”

“Cạch” Chén sứ va nhẹ vào bàn, phát ra một tiếng giòn vang. Tà thần lập tức chỉ ra:

“Anh đang định chạy trốn.”

Mắt người đàn ông lạnh như tuyết: “Nếu có thể thì tôi tất nhiên sẽ chọn rời đi.”

Không khí lặng đi. Lớp giả vờ bình tĩnh trong không khí bị đảo lộn, trở nên đặc quánh, kỳ lạ.

Việt Bùi Hồi vẫn lạnh lùng nhìn thẳng thiếu niên, như đang chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo. Toàn thân anh căng ra như dây cung.

Giằng co vài giây.

Tà thần bất ngờ lùi lại một bước, như thể đang nhượng bộ mà khẽ thở dài một hơi.

Không sao, cậu tự an ủi mình. Mới đầu, sủng vật muốn trốn là chuyện rất bình thường. Vì trước giờ bọn chúng chưa từng gặp được chủ nhân tốt.

Cậu là một chủ nhân tốt. Không thể vì chuyện này mà giết chết sủng vật được, như vậy sẽ thể hiện cậu không có trách nhiệm. Hơn nữa, đã vất vả chọn lựa nhiều ngày như thế cuối cùng mới tìm được một người hợp ý... Lâm Kinh Độ không định bỏ cuộc.

Cậu ngẩng đầu, gương mặt không chút biểu cảm nhìn Việt Bùi Hồi, ánh mắt bình thản và xa xăm như mặt biển lặng sóng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm trôi chảy một dòng nước ấm.

Kế hoạch mới đang dần hình thành. Nhưng hôm nay, tà thần quyết định rộng lượng một chút, để cho nhân loại nghỉ ngơi cho tử tế.

Một chủ nhân tốt phải biết kiên nhẫn, mới có thể chờ được sủng vật tự mình tiến lại gần.

Sủng vật thuộc về cậu, rồi sẽ ngoan ngoãn thôi. Còn nếu không... thì chỉnh sửa lại là được.

Trong đầu vẽ ra một tương lai sáng rỡ, Lâm Kinh Độ liếc mắt nhìn bát canh trên tủ đầu giường: “Anh vẫn nên uống chút gì lót bụng đi. Tôi ra ngoài một lát.”

Tay nắm chốt cửa phòng ngủ, thiếu niên dừng lại một giây rồi ngoảnh đầu lại.

Ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt đen phức tạp của người đàn ông, giọng cậu nhẹ nhàng: “Không sao đâu, tôi không buồn. Vậy nên, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Biểu hiện đáng thương một chút... có khi khiến sủng vật mềm lòng chăng?

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Kinh Độ: Trước giờ chưa từng ăn đồ ăn của nhân loại nên tôi thấy mấy cái thi thể vi khuẩn này... thật sự rất ngon á (nhai nhai nhai)

Việt Bùi Hồi: (trầm mặc) (tự hỏi) (nghiên cứu) (xem thử mấy loại bánh ngọt khác)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play