Việc thi thể biến mất khỏi nhà tang lễ là một chuyện vớ vẩn đến mức khó tin.

Vậy mà nó lại xảy ra ngay trước mắt ba người.

Dưới lực ấn huyệt nhân trung đầy sốt ruột của quản lý thì Lý ca nằm dưới đất cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại. Vừa mới mở mắt, tròng mắt hắn vẫn còn mơ hồ tán loạn, một hồi lâu tầm nhìn mới dần lấy lại tiêu cự. Đến lúc nhìn thấy cánh cửa phòng đông mở toang ra, sắc mặt Lý ca liền trắng bệch, hét lên rồi ngã lùi về sau, hoảng loạn tìm cách bò thật xa: “Quỷ! Có quỷ đó!”

“Quỷ gì chứ? Lý ca, anh đang nói gì thế?” Quản lý nhìn theo ánh mắt hoảng hốt của hắn, thấy phòng đông cũng chẳng có gì bất thường, liền cau mày thắc mắc.

Lý ca ôm đầu như thể đã suy sụp hoàn toàn: “Thi thể sống lại rồi! Người chết… sống lại thật đó!”

Quản lý bật cười, nhìn đồng nghiệp của mình đầy nghi ngờ: “Lý ca, anh coi phim kinh dị nhiều quá rồi hả? Thi thể sao mà sống lại được?”

Từ trong phòng đông, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Anh ta không nói sai. Thi thể đúng là đã sống lại.”

“……?”

Quản lý viên buông Lý ca ra, hấp tấp chạy đến cửa phòng đông nhìn vào rồi liền trừng mắt, chân mềm nhũn rồi ngã bẹp ra sàn:

“Mẹ nó, thi thể đâu rồi?!”

Người đàn ông kia đi quanh một vòng để kiểm tra phòng đông, trong tay cầm thiết bị đo lường cỡ nhỏ. Anh không mấy để tâm mà chỉ tùy ý quét qua từng ngóc ngách, cuối cùng dừng lại trước tủ đông nơi thi thể từng được đặt.

Chỗ này có mật độ năng lượng dị thường dày đặc nhất, các nơi khác lại thấp hơn hẳn. Điều này chứng minh quỷ dị kia không chỉ đột ngột xuất hiện mà còn mang theo thi thể rời đi.

Thu thiết bị lại, người đàn ông xoay người nhìn về phía hai người quản lý: “Kể lại tình hình thi thể này cho tôi nghe một lượt.”

Anh được điều động đến đây ngay sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, không biết nhiều về tình huống cụ thể.

Giọng anh trầm ổn, rõ ràng là người không thích bị chen ngang. Lý ca dù còn hoảng loạn nhưng cũng cố nhận ra: đây chính là người từ đơn vị cơ mật tới tiếp nhận vụ việc tên hình như là Việt Bùi Hồi.

Có người bình tĩnh mà mạnh mẽ đứng ra, tâm lý của người trung niên cũng ổn định hơn hẳn. Hắn ta lắp bắp kể lại:

“Ờ… người chết tên là… Lâm… Lâm Kinh Độ thì phải.”

Hắn ta nhíu mày nhớ lại, từng chữ phát ra có vẻ không chắc chắn. Lâm Kinh Độ? Có lẽ vậy, hắn ta cũng không nhớ nhầm đâu.

“Hình như chiều nay vào khoảng hai, ba giờ gì đó thì được đẩy tới. Tình trạng thi thể… tôi làm ở đây bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng thấy ai chết mà thảm đến như vậy…” Nói tới đây, Lý ca lại cảm thấy buồn nôn, “Cho nên việc xử lý cũng hơi tốn công một chút.”

Việt Bùi Hồi trầm giọng hỏi: “Trước lúc ngất đi, anh thấy những gì?”

Lý ca cố gắng nhớ lại: “Mặt trắng bệch… đứa bé kia rõ ràng nhìn rất đáng thương, thế mà lại trở nên nguyên vẹn hoàn toàn. Đúng rồi! Trên người cậu ta không có vết khâu!”

Hắn kích động hẳn lên: “Giống như kiểu… chết rồi sống lại vậy! Với lại… còn rất đẹp…”

Nói đến đây thì biểu cảm của người trung niên có chút ngẩn ngơ, như thể vừa nhớ lại gương mặt lạnh lùng kia trong bóng tối.

Việt Bùi Hồi lặng lẽ nhìn hắn ta, chờ nói xong mới nhẹ gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Ánh mắt anh lướt qua người quản lý còn lại đang đứng đơ như tượng, nhẹ giọng nói:

“Làm phiền anh đưa tôi xuống núi. Tôi cần gọi thêm đồng đội tới hỗ trợ.”

Quản lý gật đầu liên tục: “Được, được! À mà, còn Lý ca…”

Người đàn ông cất bước đi ra ngoài, mang theo từng luồng gió lạnh: “Cho anh ấy nghỉ ngơi.”

Ra đến bên ngoài, trời đã tối hẳn nhưng mưa vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ đi.

Việt Bùi Hồi căng dù cùng quản lý viên men theo sườn núi mà đi xuống. Xe của đội một tổ chức xử lý hiện tượng đặc thù đậu ở ngoài khu tang lễ, nên họ cần đi xuống trạm đón.

Anh khẽ gập nhẹ tay cầm dù, mí mắt cụp xuống. Đột nhiên, anh quay sang hỏi:

“Các anh trốn thoát khỏi tay đội hai bằng cách nào?”

Người quản lý chưa kịp hiểu câu hỏi, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh: “Đồng chí… anh đang nói gì vậy?”

“Câu hỏi của tôi còn chưa đủ rõ sao?” Việt Bùi Hồi dừng bước, ánh mắt đen nhánh không gợn sóng, nhưng bên trong lại như ẩn chứa sát ý, từng chữ từng chữ rơi xuống nặng nề: “【Khóc Quỷ】… là cậu đúng không?”

Người kia trầm mặc, hơi cúi đầu.

Không cần hỏi làm sao Việt Bùi Hồi phát hiện được, bởi một khi anh gọi ra được tên của nó thì tức là đã hoàn toàn chắc chắn.

Không gian chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

Đột nhiên, phía sau người quản lý vọt ra mấy xúc tu mà chĩa thẳng về phía Việt Bùi Hồi! Cùng lúc đó, xung quanh họ hiện lên những xúc tu dài hơn, tạo thành vòng tròn như gương mặt đang khóc, quỷ dị đến rợn người rồi kết tụ thành một bức tường đen ngòm.

“Là kết giới?” Việt Bùi Hồi bỏ cây dù, tóc mái ướt mưa dính vào trán nhưng anh chẳng mấy quan tâm. Trong tay anh đột ngột xuất hiện một cây băng thương: “Cũng khá thú vị đấy.”

---

“Rắc!”

Lâm Kinh Độ nghiêm túc bẻ gãy từng cái chân của mấy con tiểu quỷ kỳ lạ rồi đem nguyên liệu nấu ăn gom lại đẩy về phía bóng của mình. Cậu vẫn chưa hoàn toàn học được cách khống chế xúc tu ẩn dưới bóng, mấy thứ kia cũng chẳng ngoan ngoãn gì ngay cả lúc nguyên liệu rơi xuống, cũng còn vặn vẹo mấy cái.

Tà thần một chân đạp lên bóng ma, bóng liền lập tức ngoan ngoãn lại.

Thiếu niên nhìn chằm chằm bóng mình, nhắc nhở nhỏ nhẹ: “Không được làm loạn.”

Cứ bướng bỉnh vậy mãi, mấy xúc tu không nghe lời sẽ bị bẻ gãy hết cho rồi mà cũng chẳng đau mấy đâu.

Giải quyết xong chuyện săn bắt, cậu định quay đi nhưng lại dừng bước.

Đồng tử khác màu của cậu khẽ rung, trong mắt sâu thẳm hiện lên một vẻ kỳ quái khó phân biệt.

Thiếu niên thì thầm: “Mùi hương… thơm thật…” Hơn nữa còn có rất nhiều nguyên liệu sống động chờ được dùng.

Đi xem thôi, tà thần cẩn thận mặc áo mưa mà thầm nghĩ.

Biết đâu lại kiếm được món tráng miệng sau bữa chính?

Cậu nhanh chóng chạy theo hướng mùi hương.

---

Mùi càng lúc càng đậm, Lâm Kinh Độ dừng lại, liếc mắt nhìn qua thì nhận ra nơi này chính là quần thể kiến trúc mà cậu vừa mới rời khỏi.

Thiếu niên nghiêng đầu, dựa vào sức mạnh bản thân mà không chút kiêng dè vượt rào đi vào.

Cây dâu tằm và cây tùng đứng lặng im, tường đá sụp đổ, đất đá vương vãi khắp nơi.

Không cần nhìn kỹ, cậu cũng biết nơi này vừa có mấy con quỷ dị mạnh mẽ trọng thương tháo chạy.

Mưa vẫn rơi, nhưng còn có cả tiếng thở dốc rất thấp, suýt nữa đã bị che lấp.

Tà thần chớp mắt, đầu tiên là tỏa ra khí tức của bản thân để ngăn không cho các quỷ dị khác đến gần rồi từng bước tiếp cận đống đá đổ nát.

Càng đi gần hơn thì bước chân cậu lại chậm dần.

Thị lực tốt giúp cậu thấy rõ cảnh tượng trước mặt: Mưa rửa trôi vết máu trên mặt đất, người đàn ông lảo đảo dựa vào mép tường đá, ngực phập phồng dồn dập. Tóc ướt sũng dính chặt lên trán, sắc mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều. Máu thấm ướt tay áo dài màu trắng càng làm trắng thêm phần tái nhợt, hồng lại càng thêm thảm thiết. Anh như muốn dùng tay che đi cánh tay để giảm chảy máu, nhưng chẳng có tác dụng gì, đầu ngón tay đã dính đầy vết máu loang lổ.

Một con người đáng thương bị thương, không có năng lực đặc biệt, yếu đuối.

Lâm Kinh Độ đứng yên rất lâu rồi cậu chớp mắt chậm rãi, thật chậm.

Cảm giác được có động tĩnh, người đàn ông cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên đứng ngơ ngác giữa làn mưa.

Đôi mắt dài hẹp của anh ánh lên tia sáng âm trầm, vẻ mặt lạnh lẽo bị đè xuống. Việt Bùi Hồi há miệng thở dốc, định hỏi điều gì đó thì lại đột nhiên nhíu mày. Anh giơ tay ấn xuống vết thương nơi bụng, giây tiếp theo ánh mắt liền liếc thấy ánh nhìn của Lâm Kinh Độ theo động tác đó của mình mà hạ xuống, chăm chú nhìn chằm chằm vào vết thương của anh.

Chuông cảnh báo vang lên, vốn đã bị ô nhiễm quỷ dị và ảnh hưởng mất máu, đầu Việt Bùi Hồi đau như búa bổ, nhưng căn bản không dám thả lỏng chút nào.

Ánh mắt của thiếu niên này quá kỳ lạ, liệu có phải là người thường đi lạc vào không?

Không rời mắt, Lâm Kinh Độ giả vờ giả vịt lấy điện thoại ra bật đèn pin. Chiếc điện thoại chống nước hiệu suất cao chiếu chút ánh sáng vào khung cảnh u tối.

Dưới ánh sáng đèn, đau đớn khiến mắt người đàn ông thêm vài phần tỉnh táo. Đôi mắt đen như mực không biểu cảm quét qua Lâm Kinh Độ rồi bỗng nhiên khựng lại.

Thiếu niên hình như không quen dùng điện thoại, cậu vô thức giơ điện thoại lên cao một chút, ánh sáng vừa lúc chiếu vào mắt cậu. Mà Việt Bùi Hồi cũng vừa vặn phát hiện: trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng chiếu lên mắt cậu, lại là màu sắc không giống người thường. Một bên nhạt như tro, một bên đậm như mực, đôi mắt xinh đẹp giống như hai viên bảo thạch trong suốt được khảm trên sứ trắng, quá mức thuần khiết, quá mức trong suốt, thuần đến mức chẳng mang chút ác ý nào.

Không chú ý đến biểu cảm thay đổi trên mặt người đàn ông, Lâm Kinh Độ lại càng nhìn rõ tình trạng của anh, thử bước vài bước đến gần, nhưng lại dừng lại.

Cậu vẫn còn hơi do dự, trước đó hai người thường bị dọa đến choáng váng, cậu không muốn lại thêm một người nữa. Hơn nữa, trên người người đàn ông này có một mùi hương rất thơm, hiếm gặp đến mức khiến cậu muốn ăn. Ăn luôn chắc sẽ tốt hơn nhỉ ——

Chưa kịp nghĩ xong, người đàn ông trước mắt đã cảnh giác co người lại, mặt mày lạnh băng, dưới ánh đèn pin chiếu sáng càng lộ vẻ tái nhợt. Anh mấp máy môi, thấp giọng hướng Lâm Kinh Độ cầu cứu: “… Giúp tôi.”

Đáng thương, yếu ớt, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là ngã nhào.

Mùi cũng thơm, vẻ ngoài cũng đẹp, vậy không nhất thiết phải làm món tráng miệng nhỉ?

Rõ ràng là có thể…!

Thiếu niên liên tưởng đến kế hoạch nuôi thú cưng của mình, khóe môi chợt giãn ra trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị. Bóng đen dưới chân cậu ngoằn ngoèo vặn vẹo bất thường, phân thân cảm nhiễm niềm vui từ chủ thể, không lý do mà hưng phấn.

Người đàn ông đáng thương như vậy, không cẩn thận bị quỷ dị tấn công, bị thương, chắc chắn không nghĩ rằng mình sẽ đụng phải thứ quỷ dị đáng sợ như cậu. Giờ phút đường cùng, chỉ có thể hoảng loạn mà cầu xin sự giúp đỡ từ cậu.

Vừa dơ dáy, vừa hoảng loạn, chẳng phải cho thấy anh đang ở trong "trạng thái lưu lạc" sao? Tà thần biết rõ, một số tiểu động vật yếu ớt khi lưu lạc sẽ tìm đến con người để xin được nuôi dưỡng, điều đó gọi là “xin nhận nuôi”.

Rất rõ ràng, người đàn ông trước mặt chính là đang xin nhận nuôi, chỉ là ngại nói toạc ra.

Bị chính suy luận của mình thuyết phục, thiếu niên khẽ nheo mắt lại đầy sung sướng. Cậu nghiêng đầu, vừa bước đến gần người đàn ông, vừa giả vờ bình tĩnh nói: “Được, tôi đồng ý nuôi anh.”

“Thật sao?”

Lời đối thoại lạc quẻ nhỏ đến mức không ai chú ý, người đàn ông lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Kinh Độ chợt cong môi cười chậm rãi.

Nụ cười đó khiến tà thần không kìm được lại gần thêm chút nữa, hạnh phúc nghĩ rằng đây là phản ứng vui vẻ của tiểu sủng vật tương lai. Không ngờ ánh sáng lạnh lóe lên, một con dao nhỏ suýt chút nữa kề sát yết hầu Lâm Kinh Độ, chỉ cần nhích thêm tí xíu nữa thôi là có thể rạch toạc làn da mềm mịn kia, máu bắn tung tóe.

Lâm Kinh Độ: “…” Vui quá mức, đến mức không để ý anh ta đã rút dao ra.

Người đàn ông yếu ớt đáng thương vừa rồi, giờ đáy mắt đã ánh lên màu đỏ như ẩn như hiện. Dù tay có hơi run run nhưng anh vẫn không rời dao khỏi vị trí.

Giết một là giết, giết hai cũng là giết. Nếu trực giác không sai, vậy thì... thứ gọi là Lâm Kinh Độ trước mặt này chắc chắn không phải con người, cần phải giết.

Lâm Kinh Độ phồng má đầy bực bội, bị dí dao vào cổ mà vẫn không nhúc nhích vì cậu tiếc không nỡ làm tổn thương người mà mình vừa để ý.

Nhưng hiển nhiên Việt Bùi Hồi không nghĩ vậy, khuôn mặt anh phủ đầy sương lạnh, dù ý thức đang dần rã rời cũng cố gồng mình lên: “Có phải là…【Khóc Quỷ】phái cậu tới để kết thúc…”

Chữ “kết thúc” cuối cùng gần như là bật ra bằng hơi thở, mồ hôi lạnh lẫn nước mưa chảy xuống, người đàn ông vẫn cố gắng cứng rắn giằng co.

Anh siết chặt cằm, gắng gượng nhìn Lâm Kinh Độ chằm chằm, môi tái nhợt mấp máy, định lặp lại nhưng dường như không còn sức lực nữa.

Thiếu niên lại nghiêng đầu.

Rõ ràng trên người đã không còn sức, mà vẫn muốn cố tỏ ra "uy hiếp" cậu. Cái uy hiếp vô dụng như vậy chỉ càng khiến tà thần cảm thấy thú vị, lại càng thích.

Cậu vừa định mở miệng trả lời, thì thấy đồng tử của người đàn ông đột nhiên tan rã trong một cái chớp mắt. Con dao trước ngực rút lại, ánh sáng lạnh lẽo thu về, Việt Bùi Hồi lảo đảo nghiêng người ngã thẳng sang bên cạnh suýt nữa đập đầu xuống nền xi măng.

Lâm Kinh Độ: “!”

Người cậu vừa nhặt được sắp chết rồi?

Tua xúc tua từ sau lưng nhanh như chớp trào ra, đóng vai đệm mềm đỡ lấy thân thể Việt Bùi Hồi đang ngã.

Lâm Kinh Độ đặt tay lên ngực anh, vẫn cảm nhận được nhịp phập phồng mong manh.

May quá, còn sống, có thể cứu.

Tua xúc tua nhẹ nhàng thu lại, nhìn thấy anh vẫn gắt gao nắm chặt khẩu súng không chịu buông, Lâm Kinh Độ khẽ nói: “Trước mang anh đi đã, về…” Thiếu niên nghĩ ngợi một chút, chậm rãi nhớ ra thân phận mình đang mượn là Lâm Độ vẫn còn một căn nhà to lắm.

“Đem về nhà nuôi đi!” Tà thần liền hớn hở quyết định như thế.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu lần đầu gặp là khí thế Việt Bùi Hồi toàn lực khai hỏa:

Lâm Kinh Độ: Tâm động giá trị 10%

Gặp đúng lúc Việt Bùi Hồi bị thương:

Lâm Kinh Độ: Tâm động giá trị 100%

Bé con này xoá phách thật ra là vì chiến tổn đấy (tin đi).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play