Giang Hoài Lộc sợ sệt co ro trong góc xe, trông như một con mèo con tội nghiệp, chẳng dám trả lời câu nào với Giang Hoài Ninh.

Tài xế nhà họ Giang nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, trong lòng âm thầm thở dài.

Làm việc ở nhà họ Giang bao năm, ông ta quá hiểu tính cách của đại tiểu thư rồi. Còn cô nhóc tiểu thư mới về này, nhìn thế nào cũng như mèo con, sao mà đấu nổi con hổ già Giang Hoài Ninh đang dần trưởng thành cơ chứ?

Chỉ là bây giờ, đại tiểu thư rốt cuộc cũng không phải con ruột. Ai là người thừa kế trong tương lai, thật khó nói.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ông tài xế không thể hiện gì ra ngoài.

Dù người thừa kế có là ai đi nữa, chỉ cần ông ta làm việc chăm chỉ là được. Ông chẳng có mộng làm "rồng theo phò vua", chỉ cần giữ được công việc là mừng rồi.

Rất nhanh đã đến trường, Giang Hoài Lộc được sắp xếp học chung lớp với Giang Hoài Ninh.

“Đây là bạn học mới của lớp ta, Giang Hoài Lộc.” Giáo viên chủ nhiệm Tống Chiêu Dương giới thiệu sơ lược.

Giang Hoài Lộc đứng thẳng người, mái tóc dài buông lơi phủ trên vai, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người khiến cô trông dịu dàng, dễ mến.

Giang Hoài Lộc rụt rè nói: “Chào mọi người, mình là Giang Hoài Lộc, mong mọi người giúp đỡ nhiều.”

Tống Chiêu Dương là giáo viên chủ nhiệm nên đương nhiên biết rõ cô bé này là con ruột của nhà họ Giang. Nhưng ngày đầu tiên đến trường, cô ấy lại không được người nhà đưa đi, còn bị xếp học chung lớp với con gái nuôi Giang Hoài Ninh, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Xem ra nhà họ Giang không mấy mặn mà với cô con gái ruột này, ít nhất là vẫn còn nể mặt Giang Hoài Ninh, chưa muốn tỏ thái độ quá rõ ràng.

Nhưng nghĩ cũng phải, Giang Hoài Ninh quá xuất sắc. Cô ấy là học sinh đứng đầu khối suốt từ cấp hai lên cấp ba của trường Thánh Á. Ba năm cấp hai và nửa năm cấp ba chưa bao giờ rớt khỏi vị trí số một toàn khối.

Ngay cả Liễu Thượng Thư người luôn đứng thứ hai, điểm số cao gần 700/750 cũng chưa từng vượt qua được Giang Hoài Ninh, người thường xuyên đạt trên 740 điểm.

“Chào mừng bạn nhé.” Liễu Thượng Thư nhìn Giang Hoài Lộc đầy hài lòng, là người đầu tiên vỗ tay chào đón.

Cả lớp cũng vỗ tay theo.

Vẻ lúng túng trên mặt Giang Hoài Lộc dần tan đi. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Liễu Thượng Thư – người có ngoại hình xuất chúng liền hơi đỏ mặt.

Hệ thống trong tai Giang Hoài Ninh cảm thán:
【Đây là lần đầu nam nữ chính gặp nhau đó, có ngọt không? Nam chính vừa gặp đã thích nữ chính rồi, ôn nhu ghê chưa!】

Giang Hoài Ninh cười lạnh, xoay xoay cây bút trong tay:  “Ngọt chỗ nào? Giang Hoài Lộc có thể là lần đầu thấy Liễu Thượng Thư, chứ Liễu Thượng Thư thì đã biết Giang Hoài Lộc từ lâu rồi.”

Cô hiểu quá rõ cái cáo già kia là kiểu người gì.

Nếu cô đoán không sai, ngay từ ngày đầu tiên Giang Hoài Lộc được tìm về nhà họ Giang, Liễu Thượng Thư đã biết chuyện rồi.

Những lời đồn trong trường, tám phần cũng từ hắn mà ra.

Giang Hoài Ninh nheo mắt lại, nhớ về kiếp trước: hình như chính ngày này cô đã cho Liễu Thượng Thư một cái tát.

Nhưng hôm qua bận quá, trọng sinh xong lại quên bén mất.

Được thôi, hôm nay bù lại luôn hai cái vậy. Cho đủ.

Giang Hoài Ninh liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm, quyết định nể mặt cô ấy, tan học rồi xử tiếp.

Sau màn giới thiệu, Giang Hoài Lộc được xếp ngồi ở giữa lớp, buổi học bắt đầu.

Giáo viên Tống Chiêu Dương là cô giáo dạy tiếng Anh,  và cả buổi học hoàn toàn dùng tiếng Anh.

Giang Hoài Lộc tuy không dốt môn này, nhưng nghe chất giọng Anh Anh bản xứ của cô Tống thì hoàn toàn mờ mịt, mặt mày ngơ ngác.

Liễu Thượng Thư liếc thấy vẻ mặt ấy, lại nhìn sang “Giang Hoài Ninh” vị hôn thê của mình đang nghe giảng chăm chú, trong lòng bỗng dâng lên một tia thương hại.

Đúng là đồ ngốc, tiếng Anh còn không hiểu. Ở nhà chắc bị Giang Hoài Ninh chèn ép thê thảm.

Tuy là nữ chính, Giang Hoài Lộc lớn lên xinh xắn, mặc đồng phục học sinh mà toát lên vẻ ngây thơ của một chú nai con giữa rừng. Liễu Thượng Thư lại rất thích kiểu đó.

Thời gian trôi qua chậm chạp trong sự mông lung của Giang Hoài Lộc, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, Giang Hoài Ninh vừa vặn hoàn thành một bài kiểm tra, nhận thêm +10 điểm học tập.

Cô đứng dậy, đi thẳng về phía Liễu Thượng Thư.

Liễu Thượng Thư hơi bất ngờ, ánh mắt rời khỏi Giang Hoài Lộc, theo phản xạ nở nụ cười và hỏi bằng giọng trầm ấm:

“Hoài Ninh, có chuyện gì sao?”

Dù không ưa Giang Hoài Ninh, nhưng hiện tại chưa phải lúc công khai đối đầu. Dù gì, cổ phần Giang thị vẫn chưa thay đổi vì Giang Hoài Lộc trở về, Giang Hoài Ninh vẫn nắm trong tay 10% cổ phần gốc.

Đừng xem thường 10% này, đến nam chính như hắn cũng chỉ có 1% cổ phần của Liễu thị. Còn Giang Hoài Ninh, chưa đủ tuổi vị thành niên đã có từng ấy, đủ thấy địa vị của cô ở nhà họ Giang.

Trong lòng hắn vừa ghen vừa đắc ý xen lẫn thương hại.

Giỏi thì sao? Cuối cùng nhà họ Giang cũng không thuộc về cô đâu, mà sẽ là của Giang Hoài Lộc, là của tôi.

“Không có gì, tay hơi ngứa thôi.” Giang Hoài Ninh cười nhạt, xắn tay áo rồi túm cổ áo Liễu Thượng Thư, cho hắn một cái bạt tai vang dội.

Tiếng tát vang lên rõ mồn một khiến cả lớp chết lặng.

Giang Hoài Ninh dám đánh người? Lại còn là tát Liễu Thượng Thư?

Cô cau mày: cái đầu tiên nhẹ tay quá. Thế là tát thêm cái nữa cho đủ.

Mặt trắng nõn của hắn đỏ bừng chỉ trong vài giây.

Liễu Thượng Thư trong mắt lóe lên tia độc ác, định phản kháng.Nhưng Giang Hoài Ninh có học võ, hắn hoàn toàn không địch lại được.

Hắn giận đến phát run. Con tiện nhân này dám ra tay với hắn?

“Giang Hoài Ninh! Cô làm cái gì vậy…”

“Làm gì? Bộ không rõ à?” Giang Hoài Ninh cười nhạt. “Lần sau còn dám nói xấu tôi sau lưng, không chỉ là hai cái tát đâu. Tôi theo tới cùng đấy.”

“Đừng tưởng mình giỏi lắm, cả ngày bày đặt cao ngạo, sau lưng phái người đi nói xấu người khác. Nghĩ mình mê người lắm chắc? Chừng nào ba mẹ tôi chưa bảo tôi cút khỏi nhà, thì tôi vẫn là con gái họ. Không đến lượt loại tiện nhân như anh nhiều lời. Lần sau nữa, đừng mong giữ được cái miệng.”

Nói rồi cô quay người bước qua mặt nữ chính đang chết lặng, trở về bàn tiếp tục làm bài.

Bạn cùng bàn Phổ Kim Chi sợ đến rút người lại thành một cục, không dám hé môi, sợ Giang Hoài Ninh “ngứa tay” rồi cho mình ăn ké hai cái tát.

Cả lớp im phăng phắc. Bọn họ cũng biết nhìn sắc mặt. Nhìn Giang Hoài Ninh dám hống hách vậy, rõ ràng nhà họ Giang chưa hề bỏ rơi cô.

Ai nấy lại nhìn sang Giang Hoài Lộc, người con gái ruột thật sự của nhà họ Giang mà thầm thở dài.

Khoảng cách quá xa. Cô thiên kim thật này có thể giành lại tài sản từ tay Giang Hoài Ninh sao?

Hệ thống cũng sững sờ:
【Ký chủ, sao cô tát nam chính tới ba cái lận vậy?!】

Dù nó ký kết với ác nữ, cũng đâu ngờ ký chủ lại “ác” thật như vậy!

Tuy chẳng liên quan gì đến nó, nhưng hệ thống vẫn không nhịn được lo: nam chính giờ mặt sưng như đầu heo thế kia, nữ chính còn dám yêu đương ngọt ngào nổi không?

Trong nguyên tác, nữ chính vì thấy ác nữ tát nam chính nên dũng cảm đứng ra bảo vệ hắn, từ đó hai người có chung “kẻ thù” mà gắn kết, cảm tình tăng dần, tình yêu học đường chớm nở.

Nhưng hiện tại… ba cái tát đúng là uy lực quá lớn, nữ chính cứng họng, không dám hé lời.

Giáo viên chủ nhiệm Tống Chiêu Dương đã lén chuồn ra ngoài từ lâu, không dám dính vào chuyện này.

“Có ba cái thôi mà, đâu có nhiều. Tát thì tát, làm sao đâu?” Giang Hoài Ninh chẳng mảy may lo lắng.

Dù không có hệ thống, cô cũng dám tát.

Huống chi bây giờ đã có hệ thống rồi, nam chính chắc chắn chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay cô. Tát vài cái thì đã sao? Cô còn thấy mình tát hơi ít đấy chứ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play