Giang Hoài Lộc rối loạn trong lòng, cô không ngờ Giang Hoài Ninh lại nói chuyện thẳng thắn và trần trụi đến vậy, trực tiếp phơi bày mục đích của cô.

Khoảnh khắc đó, cô gần như chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống. Vì đi giành tranh một món đồ, hình như là chuyện rất đáng xấu hổ, hoàn toàn không nên xảy ra.

Nhưng sau khi Giang Hoài Ninh vạch trần cô, chỉ vung tay áo bỏ đi, như thể chuyện vừa nói chẳng có gì nghiêm trọng.

Giang Hoài Lộc cảm thấy vừa bị phớt lờ vừa vô cùng bối rối. Cô không hiểu nổi vì sao Giang Hoài Ninh ngoài đời lại khác hoàn toàn với những gì cô tưởng tượng.

Tại sao?

Cô ấy thậm chí không ghét bỏ mình, không tỏ ra bất hòa vì mình cướp đi sự yêu thương của cha mẹ. Điều này hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Giang Hoài Lộc. Cô ấy thậm chí còn bảo rằng mình không biết chơi đàn piano.

Cờ vây, tài chính đây là những thứ Giang Hoài Ninh học sao?

Thiên kim hào môn lẽ ra phải dịu dàng hào phóng, tao nhã như một nàng công chúa, được cha mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay chứ?

Tại sao Giang Hoài Ninh – người lớn lên trong hào môn lại có dáng vẻ ngông nghênh, kiêu ngạo, tự tin và ung dung đến thế?

Giang Hoài Lộc rơi vào hoang mang. Cô thầm nghĩ, nếu mình có một người anh thì tốt biết bao. Anh chắc chắn sẽ là chỗ dựa, sẽ vỗ về cảm xúc của cô, sẽ yêu thương cô, không giống như mẹ – tính khí thất thường, không giống như ba – ngoài lần đầu tiên đón cô về nhà thì sau đó chưa từng xuất hiện lại, và càng không giống cô chị gái này – người mà cô chẳng thể hiểu nổi.

Bóng tối trong căn nhà khiến người ta sợ hãi. Gia đình này không giống như những gì cô tưởng tượng.

Giang Hoài Lộc đứng ở hành lang, nửa người bị bóng đen nuốt lấy.

Quản gia nhìn thấy cô: “Tiểu thư, đêm khuya rồi, cô nên đi nghỉ đi.”

“Cháu biết rồi.”

Giang Hoài Lộc lững thững quay lại phòng.

Cô cầm điện thoại, nhìn lên giá sách chất đầy tiểu thuyết như “Thiên kim thật sự sau khi chết, cả nhà đều hối hận”, “Thiên kim thật sự xé nát kịch bản trà xanh”, “Thiên kim thật sự được cưng chiều mỗi ngày”, vân vân…

Những quyển này là do cô tìm đọc sau khi biết mình là “thiên kim thật sự”, để học theo cách sống của những thiên kim trong truyện, làm sao để được người nhà yêu thương, không bị giả thiên kim bắt nạt.

Nhưng mà, người thân của cô lại thiếu điều gì đó so với tiểu thuyết.

Cô không có anh trai, cũng chẳng có em trai. Mẹ cô không hề giả vờ quan tâm giả thiên kim trước mặt cô, còn cô “giả thiên kim” kia cũng không hề trà xanh, không hề châm chọc cô xuất thân nông thôn.

Giang Hoài Lộc chỉ cảm thấy từ Giang Hoài Ninh phát ra một loại thờ ơ, như thể cô chưa bao giờ bước vào thế giới của Giang Hoài Ninh vậy.

Giữa họ, mối quan hệ nhạt nhẽo như nước lã, không hề có những tình tiết gay cấn trong tiểu thuyết như tranh giành phòng ngủ chẳng hạn.

Biệt thự nhà họ Giang quá lớn, phòng nhiều, con cái ít, căn bản không cần tranh nhau chỗ ngủ.

Còn người giúp việc trong nhà cũng không giống tiểu thuyết họ không thiên vị, không cố tình gây khó dễ vì thương “giả thiên kim”. Họ chỉ làm việc đúng bổn phận, không ai nói thêm lời nào với cô.

Giữa cô và Giang Hoài Ninh như nước giếng không phạm nước sông, mối quan hệ bình đạm đến mức vô vị, khiến cô càng thêm bất an.

Giang Hoài Lộc cảm thấy vô cùng hoang mang.

Rốt cuộc mọi chuyện là sao?

Giang Hoài Ninh đã lên kế hoạch rõ ràng cho bản thân. Toàn bộ chương trình học cấp ba cô đều đã tự học xong tại nhà. Dù ở kiếp trước đã học qua, lần này học lại chỉ là lãng phí thời gian. Khi đến trường, một số môn cô chỉ cần vào làm bài kiểm tra, không cần nghe giảng nghiêm túc.

Cô muốn nhanh chóng nghiên cứu công nghệ đen, tung ra sản phẩm mới, đạp Liễu thị dưới chân.

Hệ thống thấy cô tự lên kế hoạch chi tiết cho bản thân, không nhịn được hỏi:
【Ký chủ, cô nói mấy lời đó với nữ chính, không sợ cô ta tỉnh ngộ rồi tranh giành gia sản với cô sao?】

Dù về mặt pháp luật, con ruột và con nuôi đều có quyền thừa kế như nhau, nhưng khi cha mẹ phân chia tài sản, nếu họ đã quyết định rõ ràng, thì dù một xu cũng không để lại cho người còn lại là chuyện bình thường.

Giang Hoài Ninh bật cười: “Sao ngươi lại lo chuyện đó? Kiếp trước cô ta giành cũng không thắng nổi tôi, bây giờ thì càng không thể.”

Cô xoay xoay cây bút trong tay: “Tôi sống ở đây bao nhiêu năm, luôn được mẹ nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của một người thừa kế. Còn cô ta vừa mới bước vào, đến tình hình gia đình còn không nắm rõ, còn muốn tranh giành sự sủng ái với tôi, lấy gì mà đấu?”

“Nói trắng ra, mẹ đã bồi dưỡng tôi suốt mười mấy năm, cô ta dùng cái gì để đuổi theo được?”

Giang Hoài Ninh cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, như thể chẳng để Giang Hoài Lộc vào mắt.

“Cho dù tôi rời khỏi nơi này, tôi vẫn có thể tự mình gây dựng sự nghiệp. Nhưng tôi đâu cần rời đi?”

Hệ thống im lặng:
【Ký chủ, cô đúng là một nữ phụ ác độc tiêu chuẩn.】

“Cảm ơn vì lời khen.”

Giang Hoài Ninh ngừng viết:  “Ít nhất tôi còn định chia cho Giang Hoài Lộc chút cổ phần, chứ không giống nam chính vừa keo kiệt, vừa lấy cớ tình yêu mà lừa cô ta trắng tay.”

Với loại người như cô – một thương nhân thì tình yêu chỉ là chuyện vớ vẩn. Thứ thực sự đáng giá chỉ có lợi ích trước mắt.

Liễu Thượng Thư ngoài mặt thì yêu say đắm, tuyên bố chỉ cưới Giang Hoài Lộc, nhưng đến cổ phần công ty Liễu thị cũng không chịu chia cho cô ta. Đó mà gọi là yêu sao?

Đừng xúc phạm từ “yêu” nữa.

Đột nhiên, Giang Hoài Ninh nhớ ra một chuyện ở kiếp trước, Liễu Thượng Thư từ bỏ vị hôn thê cũ để theo đuổi Giang Hoài Lộc, chẳng phải là muốn thông qua cô ta để chiếm Giang thị hay sao?

Nhưng cuối cùng cha mẹ lại giao công ty cho cô, của hồi môn của Giang Hoài Lộc chỉ có chút cổ phần, không hề có quyền can thiệp vào quyết định điều hành công ty. Lúc này, Liễu Thượng Thư mới tức giận mà phá hoại cả Giang thị tập đoàn?

Mà nói thật, tuy tình hình kiếp trước rất tệ, nhưng chưa chắc không thể vực dậy. Chỉ là khi cô còn đang thu thập chứng cứ thì lại trọng sinh, còn được hệ thống công nghệ đen trói định.

Dù sao cũng không thiệt, có hệ thống công nghệ đen cơ mà.

Giang Hoài Ninh khẽ cong môi cười.

Sáng hôm sau, Giang Hoài Ninh dậy sớm.

Bữa sáng nhà họ Giang đã chuẩn bị sẵn.

Ba – Giang Thành Hòa cũng có mặt.

Ông năm nay hơn 40 tuổi, do giữ gìn tốt nên trông chỉ như mới ngoài 30. Khí thế rất nghiêm, khiến Giang Hoài Lộc có chút sợ hãi, phải ngồi cách xa ông.

Giang Thành Hòa liếc nhìn vợ, lại liếc nhìn con gái ruột, trong lòng không biết phải xử lý thế nào với đứa con này.

Thật xấu hổ, người ông bồi dưỡng làm người thừa kế lại là con nuôi, còn con ruột thì lại chẳng nên cơm cháo gì. Không biết sau này có dạy dỗ nổi hay không.

Đúng lúc thấy Giang Hoài Ninh đi đến, Giang Thành Hòa nói với Giang Hoài Lộc: “Hoài Lộc, hôm nay con cùng chị con đi học. Có gì không hiểu thì hỏi chị con.”

Giang Hoài Lộc trong lòng tự ti, khẽ đáp một tiếng: “Dạ…”

Giang Thành Hòa cau mày không hài lòng: “Ở nhà thì nói chuyện lớn tiếng lên một chút, không ai mắng con cả.”

Thực ra ông vốn thích kiểu con gái ngoan ngoãn, nếu không đã chẳng lấy Giang Trục Nguyệt làm vợ.

Nhưng với người thừa kế thì ông lại có tiêu chuẩn khác. Hoặc nói đúng hơn, ông đã bị vợ “tẩy não”. Dưới sự so sánh rõ ràng với Giang Hoài Ninh, người được đào tạo kỹ lưỡng, ông ngày càng không thích Giang Hoài Lộc.

Thậm chí ông nghĩ, nếu như không có việc ôm nhầm, hoặc đứa con này đừng trở về thì tốt hơn.

Giang Hoài Lộc thấy ba như vậy, càng không dám nói gì thêm. Cô cố gắng nói to hơn một chút: “Dạ con biết rồi.” Sau đó liền cúi đầu, mắt ươn ướt như sắp khóc.

Giang Thành Hòa: …Muốn xin lỗi, nhưng chẳng biết nói sao.

Giang Hoài Ninh ung dung ngồi xuống ăn sáng, từng cử chỉ đều tự nhiên. Cô tiện miệng nói về chuyện nhà họ Chu: “Ba, con thấy nhà mình nên hủy hợp tác với nhà Chu.”

Chu gia là đơn vị xử lý mỹ phẩm hỏng, hàng lỗi cho Giang gia. Mỗi năm Giang gia phải trả hơn mười triệu phí xử lý rác cho họ.

Số tiền này với Giang gia thì không đáng kể, nhưng với Chu gia lại là một nguồn thu lớn.

Mất đi đơn hàng này, họ sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng.

Giang Thành Hòa cau mày: “Chu gia bắt nạt con à?”

Giang Hoài Ninh không phủ nhận: “Cũng có chút, coi như là đáp lễ nhẹ nhàng.”

“Bọn họ quá đáng thật, chuyện này để ba xử lý.” Giang Thành Hòa có chút tức giận, con gái của ông mà ngay cả ông cũng nhận lại rồi, người ngoài sao có thể không nhận?

Cả nhà ăn sáng trong không khí nhàn nhạt, không có tiếng cãi vã, cũng không thân mật. Chỉ có Giang Hoài Ninh là ăn hết phần của mình, hương thơm vương vấn, cô xách cặp đứng dậy.

“Đi thôi, ăn xong chưa?”

Giang Hoài Lộc vội vàng xách cặp theo sau: “Ăn xong rồi.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play