“Giang Hoài Ninh, mỗi tháng tôi cho cô ba vạn, cô có thể ở bên tôi không?”
Lời vừa dứt, cả lớp lập tức cười ồ lên, ánh mắt tràn đầy ác ý đổ dồn về phía cô gái đang đứng giữa lớp, chờ xem cô mất mặt, chờ xem cô tức giận.
Ai bảo Giang Hoài Ninh lúc nào cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như bản thân tài giỏi đến mức nào vậy chứ? Giờ thân phận bị vạch trần, hóa ra chỉ là giả thiên kim, thì còn tư cách gì mà làm ra vẻ?
Chu Ngạn thô lỗ nói lớn: “Ba vạn cũng đâu phải ít, ba mẹ cô là nhặt rác cả năm cũng không kiếm nổi từng đó. Tôi cho cô ba vạn mỗi tháng, cô nên biết đủ đi.”
Giang Hoài Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, như thể đang ngẩn người, hoặc là chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Chu Ngạn không vui, cảm thấy mình bị ngó lơ.
Trước đây Giang Hoài Ninh vừa có gia thế, vừa xinh đẹp, là nữ thần của trường. Hắn cam tâm làm kẻ theo đuổi không danh phận cũng được. Nhưng bây giờ Giang Hoài Ninh đã không còn gì, dựa vào đâu mà dám phớt lờ hắn?
Dù sao cô cũng chỉ là con gái nhà nghèo, may mắn rơi vào tổ phượng hoàng. Giờ thân phận bị lộ, nếu còn muốn ở lại nơi này, thì nịnh bợ hắn là cách duy nhất để sống sót.
“Nhặt rác thì sao chứ?” Giang Hoài Ninh lấy lại tinh thần, nhận ra mình đã trọng sinh, hơn nữa còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nữ phụ độc ác. Nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều, mắng người mới là chuyện quan trọng lúc này.
Cô bật cười, “Nhặt rác thì mất mặt lắm sao?”
“Cậu biết ba mẹ tôi là nhặt rác, là vì nhà cậu chuyên thu mua rác đúng không? Vậy chắc công ty nhà cậu tiêu chuẩn thấp thật đấy, không thì sao lại quên thu về cậu - cái loại rác rưởi như cậu?”
Xung quanh vang lên vài tiếng cười phì.
Nhà Chu Ngạn đúng thật là làm trong ngành thu gom rác thải, ai trong trường cũng biết điều đó. Nếu không phải trường có chính sách ưu tiên tuyển sinh đặc biệt thì hắn đã sớm bị bắt nạt rồi.
Ai bảo hắn là “Thái tử gia” của ngành rác rưởi?
Cả lớp, ngoài Giang Hoài Ninh ra, chẳng ai thèm để mắt tới hắn. Vậy mà giờ đây, Giang Hoài Ninh vừa rơi khỏi “cao vị”, Chu Ngạn đã vội vàng nhảy ra khoe mẽ, thật đúng là buồn cười chết được.
Hiện tại, tuy mọi người xem thường Giang Hoài Ninh, nhưng cũng chưa từng coi trọng Chu Ngạn.
“Được rồi, đừng ồn nữa.” Tiếng chuông báo tiết học vang lên. Đây là tiết tự học, người lên tiếng là Liễu Thượng Thư – vị hôn phu của Giang Hoài Ninh, người có gia thế mạnh nhất lớp lạnh nhạt lên tiếng, cả lớp lập tức yên tĩnh.
Giang Hoài Ninh ngồi xuống ghế, chậm rãi sắp xếp lại ký ức.
Đây là một cuốn tiểu thuyết có tên “Thật Thiên Kim Về Nhà, Hào Môn Cả Nhà Hối Hận”, trong đó cô là giả thiên kim – nữ phụ độc ác. Rõ ràng cô là người thế thân, vậy mà lại cảm thấy nữ chính cướp mất vị trí của mình. Cô còn cố tình thân thiết với cha mẹ nữ chính ngay trước mặt cô ấy, khiến nữ chính khổ sở.
Tệ hơn, dù không phải con ruột của Giang gia, cô vẫn nắm giữ cổ phần công ty, thậm chí sau khi trưởng thành còn vào công ty làm việc, được cha mẹ nhận định là người thừa kế tương lai, cuối cùng tiếp nhận luôn cả công ty.
Điều này khiến nữ chính tổn thương sâu sắc, còn nam chính thì nổi giận. Dưới cơn thịnh nộ, nam chính khiến công ty Giang gia phá sản, còn mua chuộc nhân viên đưa hóa chất độc vào mỹ phẩm của công ty rồi tung tin, khiến danh tiếng công ty rơi xuống đáy vực, không thể cứu vãn.
Còn thật thiên kim sau khi gia đình phá sản thì ngọt ngào gả cho nam chính, chỉ để lại cha mẹ Giang gia vì quá sốc mà già đi mười tuổi trong một đêm.
Giang Hoài Ninh nhớ lại tất cả những chuyện đời trước, siết chặt nắm tay.
Thì ra mọi chuyện đều do Liễu Thượng Thư làm. Nhưng vì sao? Giang gia đã làm gì có lỗi với hắn?
Cho dù Giang Hoài Lộc ghét cô, thì có liên quan gì tới ba mẹ đâu?
Vì yêu Giang Hoài Lộc mà khiến cả gia đình cô ấy phá sản?
Cho dù công ty không do Giang Hoài Lộc kế thừa, thì cô ấy vẫn cầm cổ phần nhận chia hoa hồng. Không có công ty Giang gia, chẳng lẽ nam chính sẽ đưa cổ phần công ty hắn cho cô ấy?
Dù cô nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
【Ký chủ, cô đã biết rồi, cô là nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, không có kết cục tốt là điều bình thường. Nhưng đừng sợ, chỉ cần cô chăm học, sớm muộn gì cũng có thể có được công ty công nghệ mạnh nhất.】
Giang Hoài Ninh không đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng cô cũng biết sơ sơ – đây chắc là… hệ thống?
Cô thử hỏi trong lòng: “Ngươi là hệ thống gì?”
【Ta là Hệ Thống Công Nghệ Đen. Ký chủ chỉ cần học tập chăm chỉ, tích lũy điểm học tập là có thể đổi lấy công nghệ đen. Đến lúc đó, dù không có cha mẹ nuôi, cô cũng có thể khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, trở thành đại phú hào, vả mặt thật thiên kim.】
Hệ thống nói rất hùng hồn, như thể đã nhìn thấy một tương lai tươi đẹp, cực kỳ đắc ý.
Trở thành phú hào nghe cũng hấp dẫn đấy, nhưng mà…
“Ta vả mặt thật thiên kim làm gì? Cô ấy là con ruột, đến cả gia sản cũng không tranh nổi với ta, có gì đáng để ta phải ‘vả mặt’?”
Có lẽ cô thật sự là nữ phụ ích kỷ, độc ác đi nhưng cô có thể thản nhiên chấp nhận việc kế thừa Giang gia, cũng không ngại việc cha mẹ chỉ chia cổ phần cho con gái ruột.
Nhưng chuyện này, chẳng phải lỗi của riêng cô. Nếu Giang Hoài Lộc không phải kiểu gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, cha mẹ có trao công ty cho cô ấy không?
Giang Hoài Lộc như vậy, quản lý công ty kiểu gì? Chắc chưa kịp làm gì đã bị đám cổ đông ăn tươi nuốt sống rồi. Cô cũng chỉ muốn tâm huyết của cha mẹ không bị phí hoài thôi mà.
Giang Hoài Ninh đang nghĩ ngợi thì bỗng một giao diện trong suốt xuất hiện trước mắt trên đó bày đầy các loại sản phẩm công nghệ đen.
Từ mỹ phẩm sinh học, đến xe bay công nghệ cao, vòng tay phòng hộ đủ loại ứng dụng đều có.
Chỉ là… tất cả đều cần điểm học tập.
Kiếp trước, Giang Hoài Ninh từng làm Tổng giám đốc điều hành ngành hàng tiêu dùng của Giang thị hai năm, cô rất rõ: sản phẩm bán chạy nhất hiện tại chính là một loại sữa dưỡng.
Loại sữa dưỡng đó từng giữ vị trí top trong năm năm liền, cho đến khi cô tốt nghiệp đại học thì doanh số mới bắt đầu chững lại.
Cùng lúc đó, nam chính và nữ chính đính hôn, công ty mỹ phẩm của nam chính cũng bắt đầu tăng trưởng nhanh chóng.
Mà hiện tại, trong cửa hàng hệ thống cũng có sản phẩm sữa dưỡng kia, thậm chí còn có cả một sản phẩm từng được nam chính đẩy mạnh ra thị trường.
Chỉ là, sản phẩm hệ thống mạnh hơn hẳn Giang gia và Liễu gia gộp lại.
Giang Hoài Ninh nhìn thấy tiềm năng thương mại và lợi nhuận khổng lồ bên trong.
Chỉ cần nắm bắt một sản phẩm, cô tin mình có thể khiến Giang gia thống trị thị trường chăm sóc da. Nếu bắt được hai, cô thậm chí tin rằng Giang gia sẽ trở thành không thể thay thế, khiến Liễu gia không còn cơ hội nhúng tay.
Trong lòng cô, “Giang” không chỉ là Giang gia, mà còn là chính bản thân cô.
Trở lại một đời, cô hoàn toàn có thể khiến cha mẹ một lần nữa giao công ty cho mình.
Giang Hoài Ninh nở một nụ cười nhẹ.
Cô cúi đầu, bắt đầu làm bài tập.
Cả lớp lặng lẽ quan sát cô.
“Hồi nãy Thượng Thư còn nói chuyện vì cô ấy, không phải là vẫn coi cô ấy là vị hôn thê à?”
“Sao có thể? Giang Hoài Ninh chỉ là con của một cặp vợ chồng nhặt rác thôi, hào môn nào dám cưới một cô nhặt rác về làm con dâu chứ?”
“Giang gia nghĩ gì vậy, sao còn chưa đưa cô ấy đi? Để cô ấy ngồi cùng lớp với chúng ta làm gì?”
“Thôi đừng nói nữa, Giang gia từ trước tới giờ vẫn rất sủng Giang Hoài Ninh mà. Biết đâu họ định nuôi cả hai đứa con gái cùng lúc? Đừng vội đắc tội với cô ta, lỡ đâu Giang gia vẫn thích cô ấy hơn thì sao?”
“Sao có thể? Dù sao cũng đâu phải con ruột mà…”