Kỳ Hoan gấp đến mức trán sắp nổi mụn. Cậu vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, dịch người tới ôm lấy cái gối bên cạnh, lấy mông ráng sức đẩy gối sát vào mép sofa. Ôm gối đã sát gần rồi, cậu lại lăn một vòng chui hẳn vào dưới gối, lấy đầu đội lên nó.
Gối không nặng, bị cậu đội đầu một phát cũng dịch đi được một đoạn.
Đáng tiếc là chiếc gương nhỏ chỉ cao một chút, có dựng thẳng lên cũng không thể nào cao ngang mặt gối, lại càng không thể bằng độ cao của sofa. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Kỳ Hoan chỉ còn cách kiễng chân nhón cổ, gồng người lăn thêm một vòng, cuối cùng khó nhọc dừng lại ở một góc của sofa.
Cậu chẳng dám chậm trễ, lập tức nhảy lên sofa, chui đầu vào gối, nín thở nằm im thin thít.
Vị trí cái gối có trùng khớp với chỗ mà Phong Trì vứt trước khi rời đi hay không, cậu đã không còn tâm trí mà quan tâm. Kỳ Hoan có lý do tin rằng, Phong Trì chắc chắn không nhớ được mình đã tiện tay ném cái gối ở đâu.
Cậu vừa mới buông tay, ngoan ngoãn nằm yên thì cửa phòng ngủ liền "xoạch" một tiếng bật mở. Người đàn ông đứng ở cửa vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc rời đi, chỉ là áo sơ mi hơi nhăn nhúm, còn vương cả mùi máu tươi. Mùi máu nhè nhẹ theo làn không khí tràn vào cánh mũi Kỳ Hoan, khiến cậu nhăn mặt hắt xì một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play