Tiểu thuyết: 《Yêu Vật Hoành Hành》
Đánh giá: Một sao
Bình luận ngắn: Rác rưởi hết mức, lãng phí thanh xuân của tôi. Logic bị chó tha mất! Có bản lĩnh viết truyện thì sao lại không dám nói rõ lý do Phong Trì hắc hóa là gì? Nhân vật chính công là lượm từ thùng rác lên à, thụ thì hít thở thôi cũng thấy dư thừa, đúng là trời sinh một cặp ! Tôi tức đến phát điên mất! \[cuồng nộ vô lực]
Kỷ Hoan gõ một tràng dài bình luận bằng điện thoại, ngón tay run rẩy vì tức giận. Cậu thật sự không hiểu nổi, loại tiểu thuyết rác rưởi này sao lại có thể được khen nhiều đến thế. Không có lấy một chút logic, thiết lập nhân vật công – thụ thì hời hợt đến đáng thương. Nếu cậu là tác giả, cậu cũng ngại đến đỏ mặt chẳng dám nhận đây là nhân vật chính, sợ bị độc giả ném trứng thúi vào mặt.
A phi!
Cậu ném điện thoại qua một bên, giận đến mức kéo chăn trùm kín cả đầu.
Giữa đêm khuya, suýt nữa bị cơn giận hành đến mất ngủ.
Kỷ Hoan nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, cơn giận bốc lên từ đáy lòng cuối cùng cũng theo thời gian mà dần dần lắng xuống. Trong bóng tối, cậu thở dài một hơi, mí mắt trĩu nặng, bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, đầu Kỷ Hoan đau âm ỉ như thể vừa khóc suốt đêm, vô cùng choáng váng. Nhưng chuyện khóc lóc là không thể nào, loại tiểu thuyết rác rưởi đó còn chẳng xứng lấy được một giọt nước mắt của cậu. Khi thấy vai ác Phong Trì chẳng rõ vì sao mà hắc hóa rồi rơi vào kết cục bi thảm, thứ khiến cậu cảm nhận nhiều hơn chỉ là cơn giận xung thiên
Kỷ Hoan đưa tay xoa huyệt thái dương đang căng tức, nhưng lúc đưa tay lên, cậu bỗng phát hiện có gì đó không đúng.
Chăn đâu mất rồi?
Cậu giơ tay lên, trước mắt tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng bàn tay. Tim Kỷ Hoan đập mạnh một nhịp, linh cảm chẳng lành ập đến. Cậu sờ soạng dưới sàn một hồi lâu, mặt đất trơn nhẵn, bằng phẳng lạ thường. Cậu cẩn thận đứng dậy, quờ quạng trong bóng tối quay vài vòng mà không tài nào tìm được lối ra.
Có lẽ... cậu đang bị nhốt trong một căn phòng tối?
Nhưng mà...
Rõ ràng trước đó cậu còn đang ngủ mà?
Kỷ Hoan nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi tình cảnh của mình lúc này là thế nào. Cậu thử nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng dù có mở mắt ra vẫn chỉ thấy một màu đen đặc quánh như bị màn đêm nuốt chửng. Sau nhiều lần vật lộn vô ích, cậu đành chấp nhận số phận, vừa run rẩy vừa đứng dậy rồi lại ngồi bệt xuống, tay chống cằm, ánh mắt ngơ ngác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Kỷ Hoan tưởng như mình sắp bạc đầu đến nơi, da mặt nhăn nheo như trái mơ ngâm, thì một luồng ánh sáng bất ngờ rọi đến.
Ánh sáng ấy đến bất thình lình, ngay lập tức chiếu sáng cả người Kỷ Hoan. Cậu lập tức nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nhưng những gì hiện ra trước mắt vẫn khiến cậu hoàn toàn ngơ ngác.
Lúc trước là một màu đen như mực, giờ lại là một màu trắng xóa.
Ngoài điều đó ra, không còn thứ gì khác.
Đồng thời, cậu cũng phát hiện nơi này căn bản không thể gọi là một căn phòng, bởi vì xung quanh chẳng hề có cửa sổ, bất kể đi hướng nào, thứ đập vào mắt chỉ toàn là màu trắng và sự yên tĩnh chết người.
Kỷ Hoan cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ.
Đột nhiên, một tiếng “xoạch” vang lên bên tai như có ai mở khóa. Đôi mắt Kỷ Hoan sáng rực như bóng đèn vừa được bật, háo hức nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhưng vừa nhìn thấy, cậu lại càng mơ hồ hơn.
Cái gì thế kia…?
Sao trông giống… một bộ phận cơ thể người?
Kỷ Hoan từng học vẽ tranh lúc đại học, nên cũng có hiểu biết sơ sơ về giải phẫu người. Thứ trước mắt cậu giờ đây… nhìn qua giống như cơ bụng của đàn ông.
Dáng người… đẹp thật đấy.
Kỷ Hoan thẫn thờ nghĩ.
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt cậu bắt đầu dần hiện rõ hơn. Ánh nhìn của cậu men theo từ cơ bụng, lướt qua ngực, xương quai xanh, rồi đến chiếc cổ thon dài, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đối phương.
Chỉ một ánh nhìn, cậu lập tức cúi đầu đầu hàng.
Kỷ Hoan khi đọc tiểu thuyết thường hay tưởng tượng bộ dạng của các nam chính, nhưng đến tận hôm nay, cậu mới có tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp "tuấn mỹ như thần" được miêu tả trong sách. Cậu còn muốn nhìn kỹ thêm một chút, nhưng vì người đàn ông kia vừa thay đổi tư thế, cậu ngẩng đầu lên thế nào cũng chỉ lờ mờ thấy được cằm của đối phương.
Cao thật.
Cậu ngẩng đến đau cả cổ, đầu óc thì không ngừng quay lại hình ảnh cơ bụng và xương quai xanh vừa nãy.
Chết mất.
Kỷ Hoan trong lòng phát điên cố gắng nghĩ xem người đàn ông vừa tuấn tú lạnh lùng, vóc dáng lại đẹp đến mức khiến người ta muốn quỳ gối kia là ai. Đúng lúc ấy, gương mặt của hắn lại một lần nữa hiện ra trước mắt cậu, rồi đối phương lùi lại vài bước. Lần này không chỉ thấy gương mặt nữa, mà là toàn bộ người.
Làn da tái nhợt dưới thắt lưng là quần tây đen, đôi chân dài bao bọc trong lớp vải chỉnh tề càng làm nổi bật sự vượt trội về dáng người. Người đàn ông trầm mặc nhìn một chỗ nào đó, vừa lúc đang cài cúc áo sơ mi trắng từ dưới lên, từng chiếc một. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng lướt qua từng chiếc cúc, cuối cùng dừng lại ở cổ họng – đúng lúc ấy, Kỷ Hoan không nhịn được nữa.
Mẹ nó, sắp chảy nước miếng rồi.
Áo sơ mi cài kín đến tận cổ, thế này quá là cấm dục đi!
Tay ngứa quá, thật muốn cởi sạch cho hắn luôn.
Không nhịn nổi! Thật sự không nhịn nổi mà!
---