Kỷ Hoan ngủ vô cùng say. Tối qua đúng rằm, trăng tròn lại sáng rực, cậu như chìm đắm trong ánh trăng, có cảm giác như một tiểu bảo bối được bao bọc trong nước ối – toàn thân vừa ấm áp vừa dễ chịu, thoải mái đến mức muốn tan chảy.
Sáng sớm đến rồi, mặt trời bên này lên rất sớm, ánh nắng ban mai chiếu lên người cũng dễ chịu không kém gì ánh trăng. Kỷ Hoan chẳng muốn mở mắt một chút nào.
Mãi cho đến khi ——
Cơ thể cậu bị ném mạnh xuống đất, đau đến mức xương cốt như muốn vỡ vụn. Kỷ Hoan ngửa đầu nằm dưới nền nhà, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, phải một lúc lâu sau, khi thấy Phong Trì mở cửa sổ bước ra, cậu mới đoán được chuyện vừa xảy ra.
Cậu r*n rỉ che lấy eo và cánh tay, tuy trên người không có vết thương hở, nhưng chỗ nào cũng bị va đập đến đỏ lên. Kỷ Hoan nghẹn một hơi, không rên một tiếng đau, chỉ là khóe mắt đỏ lên một cách ngượng ngùng.
Cảnh tượng đó lọt vào mắt Phong Trì khiến hắn lập tức bị bao trùm bởi cảm giác áy náy như thủy triều cuốn đến.
Phải nói một câu thật lòng, lần này là hắn thật sự có lỗi với gương nhỏ nhà người ta. Gương vốn đã là đồ dễ vỡ, huống hồ bên trong còn là một chấm đen nhỏ trông mềm mại yếu ớt. Cú ngã này chắc chắn là đau lắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play