Kỷ Hoan nhìn Phong Trì đứng trước bàn, giữa hai chân mày hơi nhíu lại, không nói một lời, không nhịn được chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ hắn thấy cậu lăn một vòng trong tiệm trà sữa dơ quá nên chê rồi, không thèm nhặt lên nữa? Kỷ Hoan tự hỏi vài giây, nghĩ đến thói ở sạch của Phong Trì thì cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Thôi đi, không nhặt thì không nhặt, cùng lắm thì cậu cứ ngâm thêm một lúc.
Nếu có thể khiến hắn ngán trà sữa trong ba tháng, không thèm đụng tới nữa thì cũng đáng. Đỡ phải hắn cứ tơ tưởng mãi, lần nào thấy Trác Quang từ tiệm trà sữa trở về là lại trừng mắt muốn giết người.
Kỷ Hoan nhắm mắt lại hưởng thụ thêm một phút, đến khi bên tai vang lên âm thanh động tĩnh gì đó mới mở mắt ra, liếc nhìn về phía Phong Trì. Rõ ràng Phong Trì không định bỏ rơi kính chiếu yêu, dù sao cũng còn đến ba mươi bộ ‘trang phục mới’ chưa mặc thử. Hắn vươn tay, cẩn thận vê lấy đôi tai thỏ trắng dài đang mềm oặt, nhấc chiếc gương lên.
Có lẽ vì bộ phụ kiện thấm đầy trà sữa, nên cầm trong tay có cảm giác nặng hơn bình thường.
Phong Trì khẽ nói: “Nặng thật.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT