Hai tiếng sau, nhóm của Trác Quang mới quay về. Phong Trì đứng trong đại sảnh, cau mày nhìn nam thanh niên bị đè xuống, hai tay bị trói, đầu sưng như đầu heo.
Bản thể của Đào Ngột vốn đã kỳ dị – mình người, mặt hổ, miệng thì như mõm heo – xấu đến độ không ai dám nhìn thẳng, có điều sau khi hóa hình thì tạm xem là có thể chịu được. Khi nhóm Trác Quang tìm thấy hắn, hắn còn đang ngồi cạnh một cô bé loài người, vui vẻ ăn hết hai cái cánh gà chiên cay và uống một ly Coca đá.
Quách Thịnh vừa đến đã ấn đầu đánh cho một trận cuồng phong mưa bão, hắn vẫn không quên che mặt, nhưng vô ích. Quách Thịnh tức đến điên người, đương nhiên không thèm để tâm đến lời cầu xin tha thứ của hắn.
“Xấu thật đấy ——”
Bên tai bỗng vang lên một câu cảm thán khe khẽ. Phong Trì lơ đãng liếc sang, liền thấy gương nhỏ đang kẹt nửa người bên cửa, len lén ló đầu quan sát tình hình bên này. Trong gương phản chiếu khuôn mặt bé xíu đầy biểu cảm phức tạp, trông có vẻ như đang suy nghĩ: hóa ra cái tên Đào Ngột danh tiếng lẫy lừng kia… xấu hơn mình tưởng thật.
Phong Trì đưa tay đỡ trán, chân dài hơi nghiêng sang một bên để tiểu gia hỏa nào đó nhìn rõ hơn. Hắn rũ mắt hỏi Đào Ngột: “Sao lại ra ngoài được?”
Đào Ngột ư ử ú ớ mấy tiếng, mặt sưng phù đến độ nói chuyện cũng không rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT