Đến rồi, đến rồi, những con người đáng sợ kia đang tới gần! Bọn họ sắp lôi cái tủ ra rồi, sắp ném cô vào lò thiêu nướng chín mười phần rồi!

Koi co ro trong tủ đông, vô cùng bi thương.

Nếu như cô vẫn còn ở thế giới cũ thì tốt biết mấy, cho dù có phải bán nồi bán chảo cũng phải đi tìm Dave mua vài cây thực vật dễ thương về phòng thân. Mặc dù mấy thứ dễ thương kia từng nổ banh cô, bắn xuyên cô, cái tên bí ngô khốn kiếp kia còn hay nện cô từ 1 mét 6 xuống còn 1.6 milimet, nhưng mà mấy cái đó không thành vấn đề… Hả?

Koi chớp mắt. Trước mắt cô xuất hiện một màn hình trong suốt, trên đó xếp hàng loạt mấy loại cây trông kỳ kỳ quái quái, kèm theo giới thiệu và giá cả.

Cái này sao trông quen quen nhỉ?

Koi nghi hoặc một lúc, sau đó cuối cùng cũng nhớ ra, rõ ràng là kệ hàng của Dave mà!

【Đệch, cái tên gian thương này bán đồ mà bán tới tận dị giới rồi à?】

Một giọng ông chú mập mạp vừa nghe đã biết dân ở nhà vang lên.

【Thứ nhất, tôi không phải gian thương. Thứ hai, tôi không bán hàng đến dị giới, mà là cô xui xẻo bị ý thức thế giới tống ra ngoài rồi, nhưng may là cô còn mang theo hệ thống mà tôi và tiến sĩ mới hợp tác phát minh. Lúc đánh trận bảo vệ sân vườn tiến sĩ không nhìn thấy, tôi tranh thủ tìm thử, xem ra hiệu quả cũng không tệ.】

Khi ông chú nói chuyện, Koi thậm chí còn nghe thấy tiếng uống coca rột rột.

Koi: Quá đáng vừa thôi chứ? 

Còn nữa, ông nghe được tôi nói hả?

Nhưng hình như tôi có nói gì đâu?

Dave lại mở miệng: 【Chúng ta không phải đang nói chuyện, mà là trao đổi ý thức qua hệ thống, cô chỉ cần tập trung suy nghĩ giống như vừa nãy là được.】

Koi thử thử, rất nhanh đã nắm được kỹ năng này.

【Hệ thống đâu? Sao tôi không biết gì hết?】

Dave: 【Nó ở trong linh hồn cô, là cầu nối để chúng ta giao tiếp, cũng là kệ hàng của tôi. Cô có thể mua đồ thông qua nó, đảm bảo cô sống sót ở cái thế giới đó.】

Koi mặt không cảm xúc: 【Hiểu rồi, tôi xuyên dị giới rồi mà ông còn muốn moi tiền tôi.】

Dave tỏ vẻ bất mãn.

【Tôi đang giúp cô đấy chứ.】

Kết quả Koi càng thêm phẫn uất, bi thương hét lên:

【Tôi cần mấy cái giúp đỡ này à? Tôi muốn về nhà, mấy con người ở đây đáng sợ quá, tôi mới tới chưa được một ngày, bọn họ đã định đem tôi đi nướng rồi! Nếu ông tìm tôi muộn tí nữa, chắc tôi đã hóa thành tro, bay theo gió tình tang khắp chân trời rồi!】

Dave cũng hơi ngạc nhiên. Hiển nhiên không ngờ Koi thảm tới vậy, nhưng đối với yêu cầu của cô, ông chú chỉ đành nói một câu xin lỗi.

【Cô bị ý thức thế giới bên mình đá ra, tôi cũng hết cách. Thôi thì thế này đi, xét thấy tình cảnh đáng thương của cô, tôi tài trợ hữu nghị cho cô một đồng bạc.】

Ông chú vừa dứt lời, cạnh biểu tượng tiền tệ trên màn hình bỗng nhiên hiện thêm một con số 1.

Koi nhịn không được chọt nhẹ một cái, kết quả tiếp theo, một đồng bạc rơi ngay vào tay cô. Nhưng cô chưa kịp kinh ngạc, tiếng bước chân đã đến ngay ngoài cửa, rất gần cô rồi. Cô cầm đồng bạc, nhìn đám thực vật có giá hàng chục bạc, mấy cái vàng, thậm chí có món tính bằng kim cương, ánh mắt dần dần mất đi ánh sáng.

【Ý ông là, tôi dùng đồng bạc này mua cái hũ tro xịn hơn à?】

Dave mỉm cười đầy yêu thương.

【Đừng tuyệt vọng dễ dàng thế chứ, bé con, không phải ở đây có một món nhỏ rất hợp tiêu chuẩn sao? Nhìn nhều thấy nó cũng đáng yêu chứ?】

Koi đảo mắt nhìn qua, quả nhiên tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, thậm chí còn phấn chấn hơi quá.

【Đệch! Cái nấm nhỏ hồi thế giới cũ không ai thèm lấy, giờ ông dám bán cho tôi một đồng bạc? Gian thương, ông đúng là gian thương!】

Dave: 【…Đó là tôi bán cho chính cái đồng bạc tôi vừa tặng , được không.】

Đúng lúc đó, bên ngoài có động tĩnh. Người kia hoàn toàn không biết trong đống tủ đông có một ‘xác chết’ biết đi trốn vào.

Hắn đưa tay, nắm lấy tay cầm, kéo mạnh!

Lập tức, một thi thể nam tóc nâu, mặt trắng bệch bị lôi ra ngoài. Hắn ta sẽ bị đưa đi hỏa táng, chẳng bao lâu nữa sẽ hóa thành tro bụi.

Koi như thể hít một hơi thật sâu.

Thì ra tìm người bên cạnh à, nói sớm chứ, ôi mẹ ơi, hù chết zombie rồi!

Nhưng sau đó cô lại vui vẻ trở lại, một đồng bạc của cô được giữ lại rồi. Hơn nữa…

【Đây là đồng bạc Dave cho tôi đó, tôi phải đem đi đóng khung, chờ tôi về nhà, nhất định phải mở triển lãm, cho tất cả mọi người xem!】

Koi nghiêm túc trang trọng nắm lấy đồng bạc, như thể đang nắm giữ một trong mười kỳ quan thế giới.

Cái gọi là gian thương, chính là kiểu người ôm trăm vạn gia sản, nhưng rớt mất một đồng bạc vẫn đau lòng đến thở không nổi, Dave nghiến răng.

【Nhóc con, đừng tưởng nhỏ tuổi là có thể gây sự, tin không tôi qua đánh cô một trận?】

Koi cười hì hì.

【Giờ tôi đang ở dị giới, ông định đánh tôi kiểu gì? Trong mơ chắc?】

Cô chẳng sợ Dave chút nào, dù sao tên này là gian thương, nhưng quan hệ của họ cũng coi như bạn cũ, không thì sao nói chuyện lại thân quen vậy?

Dave hừ một tiếng.

【Đồng bạc đó tùy cô đi, tôi phải đi ăn cơm đây. Hy vọng lần sau tôi tìm cô, cô vẫn chưa thành hóa tro bay đi cùng gió.】

Nói xong, cái avatar nhỏ hình Cúc vạn thọ trên màn hình biến mất. Cúc vạn thọ chính là avatar của Dave, tên này mê mẩn cái loài cây sinh ra vàng bạc kia lắm, nhưng cúc vạn thọ cực khó trồng, Dave trồng mãi chẳng sống nổi cây nào. Chính vì vậy mà càng thích sưu tầm đồ giống cúc vạn thọ, đến avatar cũng phải dùng cái này.

Koi thấy vậy lập tức hiểu Dave đã offline. Cô cũng phải tranh thủ chạy khỏi số phận bị nướng chín thôi.

Cô vểnh tai lắng nghe, phát hiện bên ngoài yên tĩnh, đoán chắc không còn ai nữa mới cẩn thận bò ra khỏi tủ lạnh. Sau đó mở cửa.

Cửa này mở từ ngoài vào trong khá khó, cần chìa khóa chuyên dụng. Dù sao Yokohama cũng là một thành phố mà mặt tối nhiều hơn chỗ khác, mấy năm trước loạn lạc, nhiều người đói khát đến mức trộm cả xác chết đi bán. Thế nên mới có quy định này.


P/s: hê, đọc cũng cuốn phết:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play