Ai nghĩ rằng Hirotsu Ryuurou là quý ông mới là kẻ ngu ngốc. Ông ta chính là đại đội trưởng chỉ huy trăm người của Thằn lằn đen, đội quân võ trang của Mafia Cảng, mỗi người trong đội đều có kỹ thuật chiến đấu như lính đặc nhiệm. Là đội quân khiến bao kẻ nghe danh đã sợ mất mật, mà việc Hirotsu Ryuurou dẫn dắt đội quân này cũng đủ chứng minh thực lực bản thân, không chỉ có kỹ thuật cận chiến siêu phàm, ông ta cũng là một dị năng giả.
Tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn không sánh bằng cán bộ như Nakahara Chuuya. Dù Nhật Bản rất coi trọng thâm niên, nhưng Mafia Cảng chỉ nhìn năng lực.
Vậy nên cho dù Hirotsu Ryuurou tóc đã bạc trắng, khi đối mặt Nakahara Chuuya vẫn phải hơi khom người, kính cẩn nói:
“Đã xử lý xong.”
Nakahara Chuuya gật đầu:
“Kiểm tra hàng đi.”
Hirotsu Ryuurou gật đầu, gọi người kiểm tra, kiểm tra xong đương nhiên sẽ mang đi, mấy thứ đó vốn dĩ là của bọn họ, chỉ có điều có kẻ muốn thử thăm dò xem có thể chiếm chút tiện nghi từ Mafia Cảng hay không mà thôi.
Sau đó ông ta nhìn sang gã vest đen vừa đóng cốp xe.
“Đại nhân, ban nãy… là phụ nữ sao?”
“Không, là người chết.”
Nakahara Chuuya nhíu mày kể sơ qua sự việc vừa rồi.
Sắc mặt Hirotsu Ryuurou không thay đổi, nhưng ánh mắt đã lạnh băng.
“Ôi chà, xem ra dạo này cặn bã đúng là khắp nơi đều có.”
Chẳng bao lâu, toàn bộ hàng hóa trong kho bị mang đi, dấu vết liên quan đến Mafia Cảng cũng bị xóa sạch, đám người nhanh chóng rời khỏi, chỉ để lại một mảnh máu tanh và xác chết.
Là tổ chức mỗi ngày đều sống trong bạo lực và cái chết, quy trình làm việc của Cảng Khẩu Hắc Thủ Đảng vô cùng nhanh chóng, bao gồm cả tang lễ.
Vậy nên chưa bao lâu, Koi đang bị lắc đến mức suýt ngủ trong cốp xe đã bị đưa tới một nơi. Tạm thời được đặt trong một nơi rất lạnh, hình như là trong tủ?
Dù zombie chịu lạnh rất tốt, nhưng cứng ngắc thế này cũng khó chịu thật, cô còn đang nghĩ có nên ngủ một giấc tối dậy chạy trốn không, chợt nghe thấy có người bước vào.
Hai người vừa nói chuyện, Koi nghe được mấy chữ:
“Hỏa táng… không đủ… quá nhiều…”
Tuy nghe không rõ cụ thể, nhưng chữ hỏa táng vừa lọt vào tai, Koi lập tức run bần bật, trong đầu bỗng hiện lên mấy dòng tin tức, cuối cùng cũng hiểu tình hình hiện tại rồi.
Thì ra bọn họ định thiêu cô, bỏ vào một cái hộp nhỏ rồi chôn xuống đất?
Ối trời đất ơi, thù oán chi mà lớn dữ vậy?!
Bà đây đã giả chết rồi, sao còn không tha cho bà chứ, cứ phải đốt thành tro mới vui à?
Có biết đã thành tro bụi rồi thì khó hồi phục thế nào không!
Đầu óc đóng băng của Tiểu Y lập tức xoay chuyển, chợt tỉnh ngộ.
Nhất định là bọn họ đã nhận ra cô giả chết, còn biết luôn nhược điểm của cô, nên mới dùng cách tàn nhẫn như thế để đối phó với cô — một zombie yếu ớt, đáng thương lại bất lực như cô!
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, zombie nhỏ co rúm người trong tủ lạnh run rẩy.
Thế giới này con người sao lại khủng bố thế này chứ!
Tiến sĩ, con muốn về nhà! QAQ
*
Cùng lúc đó.
Một thiếu niên mặc áo khoác đen rộng quá khổ, cả tay, cổ thậm chí mắt phải đều quấn đầy băng trắng, lúc này đang không ngừng quấy rầy Nakahara Chuuya vừa mới trở về.
“Thật ngốc quá, nhiều điểm đáng nghi như thế, chẳng lẽ cậu không nhận ra à?”
Nakahara Chuuya bực bội:
“Con cá thu chết dẫm này lại trốn việc, còn có mặt mũi chê tôi? Đó rõ ràng chỉ là một xác chết, có điểm nào đáng nghi?”
Thiếu niên bị chửi là cá thu chết, chính là Dazai Osamu, lập tức không khách khí mắng lại:
“Phải rồi, với trí thông minh của một con sên như cậu, cho dù có dán đáp án lên trán cậu cũng chẳng thấy đâu.”
“Ha!”
Nakahara Chuuya trừng mắt nhìn Dazai, hận không thể đập anh vào tường, nhưng nghĩ đến khả năng quan sát nhạy bén của tên này, anh ta lại bắt đầu hoài nghi bản thân. Chẳng lẽ thực sự có gì đó không đúng?
Anh ta cẩn thận nghĩ lại, nhưng vẫn không nhớ ra được. Nhìn thấy nụ cười ghê tởm trên mặt Dazai Osamu, lập tức giận dữ phát Dazai:
“Vậy rốt cuộc điểm đáng nghi là gì, nói ra coi!”
Dazai lè lưỡi:
“Hì hì, cứ không nói cho cậu đấy.”
Nói xong liền quay lưng bỏ đi, để lại Nakahara Chuuya giận đến nổi gân xanh đầy trán. Vì sao cái tên này lại là cộng sự của anh ta chứ!
Mà Dazai Osamu vừa ra khỏi tòa nhà, lập tức ngồi lên xe, hứng khởi nói với thuộc hạ đang lái xe:
“Mục tiêu, lò hỏa táng!”