Nhưng từ trong ra ngoài thì không cần thế, bởi nhiệt độ bên trong rất thấp, còn đề phòng người trốn bên trong sẽ ‘tạch’.
Còn bình thường ư?
Người chết thì làm sao mở cửa được chứ?
Ai mà ngờ hôm nay lại có ngoại lệ, bị một con zombie mở từ bên trong ra.
Thính lực nhạy bén giúp Koi phân biệt tiếng động, xác nhận hành lang không có ai, cô lập tức lao vào một căn phòng gần đó trốn kỹ, sau đó có người rẽ vào hành lang.
Khi cô đang trốn dưới bàn, lại nghe thêm một tràng bước chân. Có nhiều người tới, tiếp theo là giọng nói ngạc nhiên vang lên.
“Lạ thật, sao không thấy đâu?”
“Sao lại thế này?”
“Mau gọi thêm người tới!”
Một lúc sau, bọn họ bắt đầu lục soát khắp nơi.
Koi không biết bọn họ đang tìm gì, nhưng biết chắc mình phải trốn thật kỹ. Cô nhìn quanh dưới gầm bàn, phát hiện chỗ này chẳng có gì che chắn, ngoài bàn ra chỉ có một tủ hồ sơ, với vô số cáng cứu thương, có xác chết nằm trên cáng, có cái trống trơn.
Cô ngó ra cửa sổ, bên dưới đầy người, gần như phát bệnh sợ người luôn rồi, Koi cắn răng nhìn về phía băng ca.
Dưới gầm bàn không an toàn, dễ bị phát hiện, chi bằng…
Không nghĩ nhiều nữa, Koi nhảy lên một cáng cứu thương trống, lại tiếp tục giả chết.
Cô không tin lũ người kia ai cũng có hỏa nhãn kim tinh*, lần nào cũng vạch trần được kỹ thuật giả chết của cô!
*Hỏa nhãn kim tinh (火眼金睛) là một khả năng đặc biệt của Tôn Ngộ Không trong "Tây Du Ký", cho phép chàng khỉ đá này có thể nhìn thấu bản chất thật của yêu quái, phân biệt được thật - giả, dù chúng có hóa trang hay che giấu như thế nào.
Cô, Koi, phải lấy danh nghĩa zombie mà rửa sạch nỗi oan ức, về khoản giả chết, cô chính là dân chuyên nghiệp!
Kết quả, ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng bước chân tiến vào.
Tiếp đó là một giọng nói reo lên:
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, ở đây này!”
Koi: Không phải tôi, không phải tôi, tuyệt đối đừng là tôi! Bên cạnh còn có cái ông trung niên kia nhìn trông rắn rỏi lắm, đầu hói bóng loáng, chọn ông ta đi, chọn ông ta, chọn ông ta!
Thế nhưng tiếng bước chân cuối cùng vẫn dừng lại bên cạnh cô. Một giọng nói lười nhác vang lên:
“Chính là người này? Tiểu thư đáng thương, trên người toàn lỗ đạn.”
Bên trái là một cái xác đàn ông trung niên, bên phải là một cái xác ông lão, vậy nên cái “Tiểu thư đáng thương” kia không phải là ai khác, chính là cô.
Koi: Má nó!
“Mấy người nói xem có phải kỳ quặc không, vị tiểu thư này đã chết được mấy ngày rồi, sao lại xuất hiện trong cái nhà kho kia chứ? Hơn nữa chỗ đó sạch bong chẳng dính chút máu nào, rõ ràng không phải hiện trường tử vong của cô ta. Hơn nữa cơ thể cũng sạch sẽ bất thường nữa. Haiz, chỉ có cái con sên ngu ngốc kia mới chẳng để ý tới mấy điểm này thôi. Làm đồng đội với cậu ta mệt chết đi được.”
Người kia lắc lắc tay, giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường.
Người nói chuyện là một chàng trai trẻ, tóc nâu xoăn nhẹ, đôi mắt lười biếng như mèo. Anh là một trong năm cán bộ cao cấp của Mafia Cảng, Dazai Osamu. Mấy trò đấu võ mồm giữa Dazai và đồng đội của anh, các thuộc hạ đều đã quá quen thuộc, vậy nên nhóm người mặc vest đen xung quanh chẳng có biểu cảm gì, đứng nghiêm chỉnh như mấy cái tượng gỗ.
Koi: Anh ta đang nói với ai? Không phải là tôi chứ? Không, nhất định là gài bẫy tôi! Nguyên tắc số một của giả chết: nếu chưa đến lúc sống còn, tuyệt đối không được bỏ dở giữa chừng!
Nhưng ngay lúc Koi âm thầm tự cổ vũ mình, Dazai Osamu bỗng cúi xuống, trên mặt hiện lên vẻ hứng thú.
“Ơ? Trên quần áo có dấu tích bị nổ cháy? Kỳ quặc, trên người không hề có vết thương tương ứng, vết bầm tím trên thân cũng chẳng ăn khớp với vết cháy trên áo.”
Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt qua quần áo Koi, ánh mắt đầy nghi vấn.
“Chẳng lẽ bộ quần áo này vốn không phải của cô? Với mức độ cháy sém thế này, e rằng chủ nhân thật sự của nó giờ đã chết đến chẳng thể chết thêm lần nào nữa rồi?”
Koi: Đang uy hiếp tôi phải không? Ý anh ta là “Muốn thử xem zombie chết lần nữa thế nào không” à?
Không được! Nhất định là hù dọa thôi! Tôi nhịn!
Nhưng ngay lúc ấy, cô cảm giác được hơi thở con người phả lên da mình. Tiếp theo, một ngón tay chạm vào cổ cô….
Khoảnh khắc ấy Koi nhịn hết nổi rồi!
Cô nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên đấm thẳng vào mắt anh.
“Anh có nhân tính không đấy, đến cả thi thể cũng không tha à?!”
Chỉ muốn kiểm tra xem trên cổ có vết thương gì không, nào ngờ vừa cúi xuống đã ăn ngay một cú đấm giữa mắt, Dazai Osamu: ???
Bên kia, Koi tự cảm thấy mình vừa bị quấy rối vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa vừa mở mắt đã nhìn thấy đằng sau anh là một đám người cao to mặc vest đen, nhưng cũng không ngại gì.
Thấy đám người vest đen giơ súng lên, cô cũng giơ tay lên. Trong tay là… một cây nấm nhỏ cỡ quả trứng màu tím. Thân nấm mọc hai con mắt tròn vo, phía dưới còn có một cái miệng chu chu lên giống cá hôn môi. Mà cái miệng kia giờ đang hướng thẳng về đám vest đen.
“Chỉ có mấy người có vũ khí chắc, tôi cũng có! Xem chiêu!”
Mặc dù trong tay chỉ có một cây nấm nhỏ, nhưng khí thế của cô lại đang như cầm xạ thủ bắn súng. Quả nhiên, nấm nhỏ không làm cô thất vọng, lập tức phun ra một đám khói tím đặc quánh.
Trong nháy mắt khói lan ra khắp phòng, đám vest đen bị sặc đến ho sặc sụa, lại sợ bắn nhầm vào đồng đội nên không dám nổ súng lung tung. Thừa dịp hỗn loạn, Koi cũng không thèm nghĩ nhiều, quay đầu lao thẳng về phía cửa sổ!
Người thông minh không đấu với kẻ ác, chạy là thượng sách!
‘Ầm’ một tiếng, kính vỡ tan, cô thành công nhảy xuống và gãy chân.
Koi: …Chuyện nhỏ.
“A a a a!”
Tận mắt thấy người nhảy lầu, người thường ở dưới tức khắc hét lên
Trong ánh mắt đầy kinh hoảng của bọn họ, Koi bình tĩnh giật cái chân vừa gãy về chỗ cũ, sau đó không hề ngừng lại, vọt lên chạy như bay.
Người thường: AAA! Cô ta vừa gãy chân xong bẻ lại rồi chạy tiếp kìa!!!