Khi mọi thứ lại trở về yên tĩnh, những người vốn đang canh giữ nhà kho đều đã chết sạch. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Mọi người đã sớm quen với chuyện này, bởi vì đây chính là sự tàn khốc nơi mặt tối của thành phố Yokohama. Một trận chiến kịch liệt như vậy chẳng qua chỉ là cuộc tranh giành lợi ích giữa hai tổ chức xã hội đen mà thôi.
Hiển nhiên, chiến thắng thuộc về Mafia Cảng.
Đừng thấy cái tên nghe không hầm hố, nhưng sau một cuộc biến động cách đây ba năm, vị thủ lĩnh mới nhậm chức của tổ chức khổng lồ này có thủ đoạn vô cùng sắc bén, khiến cho Mafia Cảng bành trướng nhanh chóng, hiện tại đã mơ hồ trở thành tổ chức đứng đầu trong thế giới ngầm ở Yokohama.
Đám đàn ông mặc vest đen đều là người của Mafia Cảng, người đàn ông tóc đỏ cam tên là Nakahara Chuuya, là một trong năm cán bộ cao cấp của Mafia Cảng, đồng thời cũng là một dị năng giả có thực lực cường đại.
Nakahara Chuuya từ đầu đến cuối ngoại trừ cú đá ban nãy, thậm chí không hề động đậy, mãi cho đến khi kẻ địch đều chết sạch, anh ta mới chậm rãi bước vào trong.
***
Là một zombie có cảm giác đau đớn rất thấp nhưng khứu giác và thính giác lại cực kỳ nhạy bén, Koi bị mùi máu tanh bao vây xung quanh, cũng chính lúc này, cô phát hiện nhận thức của mình về thế giới dường như có chút sai lệch.
Máu của zombie không phải như thế này, máu của zombie đã đông cứng trong cơ thể, giống như mao huyết vượng*, từ từ, mao huyết vượng là cái gì nhỉ?
*Mao huyết vượng (毛血旺) là một món ăn cay nổi tiếng của Trung Quốc, đặc biệt là ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên. Món này thường bao gồm tiết vịt (hoặc tiết lợn, tiết chó) đông lại, kết hợp với các nguyên liệu khác như nội tạng động vật (gan, cật, dạ dày), thịt, đậu phụ, giá đỗ, rau, và các loại gia vị cay nồng.
Tóm lại, hình như đây là máu của con người?
Koi ngửi ngửi, có chút không chắc chắn mà nghĩ.
Dù bọn họ mỗi ngày đều hăng hái xông lên đại chiến trước sân nhà, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có zombie nào thành công, Koi cũng chưa từng thấy người sống bao giờ.
Con người lại có nhiều thế này sao? Không phải họ đều ở trong nhà hay sao?
Koi nhìn xung quanh, nhà kho giờ đã tan hoang, chẳng lẽ nơi này cũng tính là nhà ở?
Ở thế này có thoải mái ư? Nhà nhỏ rách nát của cô còn tốt hơn cái chỗ này.
Nhưng Koi nghĩ lại.
Khoan đã, nếu bọn họ là con người… vậy chẳng phải cô có thể ăn rồi sao?
Nói không chừng cô sẽ trở thành zombie đầu tiên ăn được não người!
Nghĩ đến đây, Koi phấn khởi xoa xoa tay, định từ dưới đống hàng chui ra, kết quả còn chưa kịp bò ra, tiếng hàng hóa va vào mặt đất đã khiến những kẻ kia cảnh giác.
“Còn có địch!”
Nói rồi, một tên vest đen lập tức nhấc súng lên bắn ‘đoàng đoàng đoàng’.
Koi hoảng sợ run rẩy, vội vàng giả chết.
Không được, không được, thế giới này con người cũng quá đáng sợ rồi.
Dù nơi này của con người không có xạ thủ bắn súng, nhưng thứ dài dài đen đen trên tay bọn họ uy lực lại chẳng khác gì xạ thủ bắn súng! Cô còn chưa kịp tấn công, chỉ hơi động đậy chút thôi, bọn họ đã bắn như điên rồi. Đúng là hung dữ quá đáng!
Tiểu Y: Tủi thân muốn khóc.JPG 😭
Gã vest đen bắn xong cẩn thận tiến đến gần, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng. Ban nãy vì bị hàng hóa che khuất, hắn chỉ thấy một cái bóng, giờ nhìn kỹ lại, hình như là… phụ nữ?
Mà còn là một người con gái mặc váy liền cũ bẩn thỉu, tay không tấc sắt, hoàn toàn không hợp với nơi này?
“Chuyện gì thế?”
Nakahara Chuuya nhận ra biểu cảm kinh ngạc của thuộc hạ, bước tới cũng sửng sốt.
“Đây là…”
Gã vest đen sờ thử mạch cổ, rồi lại nhìn vết thương trên người cô gái. Không có máu chảy ra, chỗ vết thương chỉ có một chút máu đen đã đông đọng lại.
Hắn nhìn Nakahara Chuuya, kính cẩn nói:
“Đại nhân Nakahara, cô ấy hình như đã chết từ lâu rồi.”
Một cô gái vì sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn chết từ lâu?
Nakahara Chuuya ra hiệu cho thuộc hạ nhấc đống hàng đè trên người cô gái lên, lúc này mới nhìn rõ toàn bộ. Gọi là phụ nữ cũng chưa hẳn đúng, hình như chỉ là một thiếu nữ.
Có mái tóc dài đen nhánh, làn da quá mức tái nhợt, môi lại có màu đỏ sẫm kỳ quái, trên mặt tuy bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhận ra ngũ quan tinh xảo.
Nhìn tiếp xuống dưới, chiếc váy liền trên người cô không chỉ rách rưới mà còn dơ bẩn đến mức không nhìn ra nổi màu sắc ban đầu, giống như một miếng giẻ lau rách nát miễn cưỡng che đi cơ thể cô.
Phần da lộ ra trắng bệch đều là từng lỗ đạn găm vào thịt, bên cạnh còn có nhiều mảng bầm tím nặng nề.
Thiếu nữ này ngoại trừ khuôn mặt đẹp, hoàn toàn giống với những người bình thường trong thành phố, không có vết sẹo dữ tợn, không mang theo vũ khí, tay chân gầy guộc, hoàn toàn không có sức chiến đấu. Nhưng giờ phút này, cô lại giống như búp bê trưng bày trong tủ kính — xinh đẹp nhưng vô hồn, chẳng biết tại sao lại mang đầy vết bẩn trên người, giờ đây mãi mãi ngủ say ở chốn này.
Thế giới có ánh sáng, cũng có bóng tối. Những kẻ sống trong bóng tối này càng hiểu rõ lòng người có thể đê tiện và ghê tởm đến mức nào hơn bất kỳ ai khác.
Chỉ viên đạn cũng không khiến quần áo một thiếu nữ thành rách nát thế kia, mà khi nhìn thấy toàn thân cô gái đầy những vết bầm tím, sắc mặt đám người không khỏi nặng nề.
Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Tiểu Y cực kỳ căng thẳng, trong lòng lo lắng: Thật căng thẳng, sao lại vây quanh mình? Chẳng lẽ đám người này phát hiện cô giả chết? Không đúng, chẳng phải tiến sĩ nói zombie vốn dĩ là người chết biết đi à?
Phải làm sao đây? Cô có nên bật dậy chạy ngay bây giờ không?
Ngay lúc Koi chuẩn bị bật ‘tưng’ dậy chạy nước rút 100 mét, một chiếc áo khoác phủ lên người cô, cản lại động tác của cô.
Là một chiếc áo khoác đen rất to, ban đầu thuộc về Nakahara Chuuya.
Giờ phút này, sắc mặt Nakahara Chuuya cực kỳ khó coi, đôi mắt màu xanh cobalt đầy giận dữ.
“Đám súc sinh. Cho chúng chết nhanh thế, thật sự là lợi cho bọn chúng rồi!”
Đám vest đen đứng sau anh ta cũng mang vẻ mặt ghê tởm, dù bọn họ làm mafia, chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt, nhưng có những chuyện, dù là bọn họ cũng không bao giờ làm.
Một gã vest đen hơi chần chừ, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Đại nhân Nakahara…”
Nakahara Chuuya nhíu mày nhìn cô gái đã chết kia.
“Chôn cất cô ấy đàng hoàng đi.”
Ban đầu anh ta định nói liên hệ với gia đình cô gái, nhưng nghĩ đến chuyện có thể khiến cảnh sát chú ý, vậy thì lại phiền phức rồi.
Anh ta có chút thương cảm nhìn thiếu nữ thảm thương kia, hơn nữa nếu cô còn sống, chắc hẳn cũng không hy vọng gia đình biết chuyện mình đã trải qua và chết thảm như vậy đâu.
Đám vest đen kính cẩn nhận lệnh, một người chú đứng tuổi chú ý cẩn thận nhất cởi áo khoác đen bọc lấy cô gái, cẩn thận ôm lên xe, đặt vào cốp sau.
Ông chú nhìn bông hoa còn chưa kịp nở rộ đã tàn úa, khẽ thở dài:
“Chúng tôi sẽ chôn cất cô. Hãy an nghỉ đi, hy vọng nơi đó không có đau khổ.”
Koi: ???
Lúc này, lại có một đội vest đen khác tiến vào. Đi đầu là một ông chú tóc bạc mặc áo khoác dài màu đen, áo sơ mi trắng, quàng khăn dài màu nâu nhạt, trên mắt có kính đơn gọng bạc treo sợi xích, thoạt nhìn có chút phong cách quý ông Anh quốc.
Nhưng ông ta không phải.